Làm quần quật cả ngày, tối về vẫn phải còng lưng rửa bát cho cả nhà ăn gần chục người, tích cóp mãi mới mua được cái máy rửa bát, vừa mang về thì bị mẹ chồng



Tôi tên là Mai, 28 tuổi, làm dâu ở một gia đình đông người. Cả nhà chồng có gần chục miệng ăn: bố mẹ chồng, vợ chồng anh trai, hai đứa cháu nhỏ, rồi vợ chồng tôi. Hằng ngày tôi đi làm từ sáng đến chiều, tối về chưa kịp ngồi thở đã lao ngay vào bếp, rồi bữa cơm xong lại còng lưng rửa cả núi bát đũa.

Nhiều lần tôi than thở với chồng, anh chỉ ậm ừ:

“Ráng đi em, sống chung thì phải chịu thôi.”

Tôi lặng lẽ tiết kiệm từng đồng lương. Sau gần một năm, tôi quyết định mua chiếc máy rửa bát – coi như để đỡ cho mình phần nào. Ngày tôi hí hửng mang máy về, chưa kịp lắp thì mẹ chồng đã trợn mắt quát:

“Nhà này từ xưa đến nay có ai cần mấy cái thứ phù phiếm ấy đâu. Đàn bà mà lười, không muốn động tay động chân thì còn ra thể thống gì? Mất tiền ngu!”

Tôi đứng chết lặng, tim như nghẹn lại. Bao nhiêu mệt mỏi, tủi thân dồn ứ. Tôi không cãi, chỉ im lặng dọn cơm như thường. Nhưng hôm ấy, tôi cố ý nấu một bữa thật nhiều món chiên xào, đầy dầu mỡ, bát đĩa bẩn chất chồng lên nhau.

Ăn xong, cả nhà lại vô tư đứng dậy, chẳng ai động tay. Tôi thì cười nhạt, ôm bụng, giả vờ choáng rồi ngồi thụp xuống:

“Chắc con mệt quá, đau đầu quá…”

Mẹ chồng hừ nhẹ:

“Ốm thì đi nghỉ, để đó mai rửa cũng được.”

Tôi lẳng lặng vào phòng, để mặc bát đũa ngập bồn.

Đêm đó, đến gần 11 giờ, tôi nghe tiếng lục cục ngoài bếp. Hé cửa nhìn ra, thì thấy… chính chồng tôi đang lặng lẽ rửa đống bát đĩa, tay run rẩy, mặt nhăn nhó vì mệt. Anh vừa rửa vừa thở dài:

“Cái máy rửa bát cô ấy mua có gì sai đâu… Sao mẹ cứ phải làm khó?”

Tôi bỗng thấy mắt mình nhòe đi. Hóa ra, người tôi trách là anh, cũng đang mắc kẹt giữa mẹ và vợ, chẳng dám lên tiếng.

Nhưng cú twist đau nhất là sáng hôm sau, cả nhà ngồi ăn sáng, mẹ chồng lại chỉ tay thẳng vào mặt tôi:

“Đêm qua mày giả ốm để bắt thằng Tuấn rửa bát phải không? Tao nói cho mà biết, làm dâu nhà này thì xác định cả đời rửa bát, đừng mơ tưởng dựa vào máy móc!”

Tôi siết chặt đôi bàn tay. Lúc ấy tôi mới hiểu, cái máy rửa bát tôi mua, không chỉ bị coi là “xa xỉ”, mà còn là cái gai trong mắt cả nhà chồng. Và rồi tôi tự nhủ: “Có lẽ, thứ cần thay đổi không phải là cái máy… mà là chính cuộc đời mình.”