Hàng xóm báo tin thấy bà nội dắt cháu ra bờ sông lúc nửa đêm, hàng xóm tưởng dắt đi chơi nhưng nào ngờ 4 tiếng sau không về, cả nhà vội đi tìm thì phát hiện ra...
Đêm ấy trời oi bức, cả xóm đã chìm vào giấc ngủ thì bà Tư hàng xóm vô tình đi gánh nước. Trong ánh trăng mờ, bà thấy bà nội dắt đứa cháu gái nhỏ lững thững đi ra bờ sông. Nghĩ chắc bà cho cháu hóng mát, bà Tư chỉ thầm lắc đầu: “Già rồi còn dắt cháu đi chơi giờ này, coi bộ thương cháu lắm đây.”
Nhưng lạ thay, đã hơn 4 tiếng đồng hồ, vẫn không thấy hai bà cháu quay về. Sáng sớm, bà Tư sốt ruột chạy sang nhà tôi báo tin. Nghe xong, cả gia đình hoảng loạn lao ra bờ sông tìm kiếm.
Dưới ánh bình minh ảm đạm, mặt sông loang loáng, vài vết trượt cỏ còn mới in hằn. Chiếc dép nhỏ của con bé nổi lềnh bềnh sát mép nước. Tôi run lẩy bẩy, chân khuỵu xuống.
Người trong xóm hô hoán, lao ra mò tìm. Hơn một giờ sau, người ta phát hiện bà nội nằm bất tỉnh trong bụi cỏ lau, quần áo sũng nước, hai tay vẫn nắm chặt vạt áo cháu. Nhưng… đứa cháu thì không còn đó nữa.
Tiếng khóc thảm thiết vang dậy cả một vùng quê.
Đến khi công an về điều tra, mới rợn người phát hiện sự thật: bà nội nhiều tháng nay trầm cảm, lại thường xuyên bị con cháu trách móc vì hay giữ cháu khắt khe, không cho ăn uống theo ý bố mẹ. Trong cơn quẫn trí, bà ôm cháu định cùng nhau gieo mình xuống sông, may mắn bà được vớt lên kịp, nhưng cháu bé thì không qua khỏi.
Tôi ôm chặt chiếc dép nhỏ trong tay, lòng như có ngàn mũi dao đâm. Chỉ một phút lơ là, một niềm tin đặt nhầm chỗ, cái giá phải trả quá đắt.
Cả nhà từ đó sống trong day dứt, còn bà nội thì nằm liệt, mỗi ngày nhìn con cháu mà nước mắt cứ ứa ra, miệng ú ớ gọi tên đứa bé mãi không thôi.