Đêm mưa, tôi vô t:ình c:ứu người phụ nữ lạ giữa đường, tưởng chừng đó chỉ là hành động lương thiện thường ngày, ai ngờ đến b:ệnh v:iện, tôi bỗng bị chỉ mặt hét lớn: “Chính là hắn"...
Chiều hôm đó, trên đường đi làm về, tôi thấy một người phụ nữ ngã gục bên vệ đường. Máu từ trán chị chảy ra đỏ thẫm. Không kịp nghĩ ngợi, tôi lao tới đỡ, gọi taxi đưa thẳng vào bệnh viện. Trong lòng chỉ nghĩ đơn giản: “Cứu người là việc phải làm.”
Nhưng khi vừa bước chân vào phòng cấp cứu, chưa kịp rời đi, một nhóm người ùa tới. Trong số đó, một cô gái trẻ chỉ thẳng vào mặt tôi, hét lớn:
– Chính là nó! Tên đã hại chị tôi mất tích suốt 6 năm qua!
Cả hành lang nhốn nháo. Mọi ánh mắt đổ dồn vào tôi. Tôi sững sờ, tim đập loạn. “Hại người ư? Tôi ư?”
Cô gái ấy bật khóc, ôm chầm lấy người phụ nữ vừa được đưa vào cáng:
– Chị ơi, cuối cùng em cũng tìm thấy chị rồi!
Tôi lắp bắp:
– Có lẽ có sự nhầm lẫn… Tôi chỉ tình cờ cứu chị ấy ngoài đường thôi!
Nhưng lời giải thích chẳng ai nghe. Người nhà nạn nhân lao vào giữ tôi lại, báo công an. Trong phút chốc, tôi trở thành kẻ bị tình nghi.
Ngày hôm sau, tin đồn lan khắp khu phố: “Thằng Hùng giấu mặt hiền lành, hóa ra từng bắt cóc phụ nữ!” Vợ tôi nghe được, sững sờ. Cô nhìn tôi, đôi mắt chứa đầy sợ hãi:
– Anh… nói đi. Có thật không?
Tôi tức nghẹn:
– Em nghĩ anh là hạng người đó sao?
Nhưng nghi ngờ đã gieo mầm. Từ hôm ấy, vợ tôi lặng lẽ ôm con về ngoại, để tôi một mình trong căn nhà trống lạnh.
Công an điều tra. Người phụ nữ được xác nhận là chị gái của cô gái hôm trước – nạn nhân mất tích 6 năm nay. Kỳ lạ, trong ký ức mơ hồ khi tỉnh dậy, chị ta liên tục lặp đi lặp lại: “Hắn… hắn đã nhốt tôi.” Và bóng dáng mơ hồ trong trí nhớ ấy… lại giống tôi.
Tôi rơi vào tuyệt vọng. Không có bằng chứng ngoại phạm rõ ràng, tôi bị giam giữ để điều tra. Đêm trong trại giam, tôi nhớ vợ con, nhớ ánh mắt hằn học của mẹ vợ khi bế cháu đi:
– Tôi đã lầm khi gả con gái cho anh!
Một tháng sau, bước ngoặt xảy ra. Kết quả giám định ADN và lời khai thêm từ người phụ nữ dần sáng tỏ. Hóa ra, người đã giam cầm chị suốt 6 năm qua là một gã đàn ông khác – hắn từng là bạn làm ăn với gia đình tôi. Trớ trêu thay, tôi và hắn vóc dáng tương đồng, lại từng một lần cãi nhau trước mặt nạn nhân. Vì cú sốc tâm lý kéo dài, ký ức của chị méo mó, nhầm lẫn gương mặt tôi thành kẻ ác.
Khi sự thật được công bố, tôi được thả. Nhưng danh dự thì đã tổn thương nặng nề.
Tôi về nhà, vợ bế con đứng chờ. Cô òa khóc:
– Em xin lỗi, em đã nghi ngờ anh.
Tôi ôm lấy vợ, nhưng lòng vẫn còn khoảng trống. Bởi chính khoảnh khắc bị chỉ mặt hôm đó, tôi hiểu một điều: đôi khi chỉ một tiếng hét cũng đủ hủy hoại một đời người.
Còn người phụ nữ kia, sau thời gian điều trị, dần hồi phục. Trước mặt mọi người, chị cúi đầu:
– Tôi xin lỗi vì đã nhận nhầm. Nhưng mong anh hiểu, những năm tháng trong bóng tối khiến tôi hoảng loạn, trí nhớ lẫn lộn.
Tôi thở dài. Lỗi không hoàn toàn ở chị, mà ở gã đàn ông thật sự gây tội. Hắn cuối cùng cũng bị bắt, chịu án nặng.
Mẹ vợ tôi tìm đến, đặt tay lên vai tôi:
– Mẹ xin lỗi. Hôm đó mẹ nặng lời. Nhờ có con, người ta mới tìm thấy chị ấy.
Tôi cười nhạt. Phải mất bao lâu nữa mới rửa sạch tai tiếng? Nhưng ít nhất, tôi còn có vợ con, còn có cơ hội bắt đầu lại.
Bi kịch ấy dạy tôi một bài học cay đắng: thiện lương không phải lúc nào cũng được đáp lại bằng công bằng. Nhưng nếu được quay lại khoảnh khắc ban đầu, tôi vẫn sẽ cúi xuống cứu người phụ nữ ngã gục kia.
Bởi suy cho cùng, cái giữ tôi đứng vững sau tất cả… chính là niềm tin rằng làm điều đúng đắn, dù bị hiểu lầm, vẫn không bao giờ là sai.