Cưới con trai lại là đích tôn của dòng họ, tôi mở tiệc linh đình dài hẳn 1 tuần để chiêu đãi anh em họ hàng, bà con cả làng. Nào ngờ, đến hôm làm đám cưới, hàng xóm không ai đến, khi biết nguyên nhân vợ chồng tôi sững s/ờ...



 Đám cưới của vợ chồng tôi đáng lẽ phải là ngày hạnh phúc nhất. Từ cả tuần trước, mẹ chồng đã cho dựng rạp cưới ngay ngoài ngõ. Họ hàng trong làng đi qua đều trầm trồ:

– Con trai bà Tám lấy vợ, làm rình rang ghê!

Tôi cũng vui, nghĩ rằng mình được chào đón. Những ngày chuẩn bị, tôi cùng chồng tất bật dọn dẹp, kê bàn ghế, thuê ca sĩ, đầu bếp. Cả nhà háo hức đợi ngày chính.

Ấy vậy mà đến hôm làm tiệc, điều bất ngờ xảy ra. Từ sáng sớm, tôi ngồi trang điểm, lòng hồi hộp. Rạp cưới bày đủ mấy chục mâm, nhưng đến giờ khai tiệc, bàn ghế vẫn trống trơn. Không một ai trong làng đến.

Tôi sững sờ, nhìn chồng. Anh lúng túng chạy đi gọi điện cho bạn bè, nhưng ai cũng viện lý do bận. Cả họ hàng gần cũng vắng bóng.

Mẹ chồng mặt tái mét, chửi thề:
– Cái quái gì thế này? Cả làng đi đâu hết rồi?

Đầu bếp hối hả:
– Thức ăn nấu hết rồi, mấy chục mâm, giờ để ai ăn?

Tôi ngồi chết lặng, lớp phấn trên mặt rơi lả tả theo giọt nước mắt. Đám cưới – nơi đáng lẽ vang tiếng cười – lại im lặng đến rợn người.

Chiều hôm ấy, chúng tôi mới nghe được sự thật từ miệng một bà hàng xóm thương tình. Bà kéo tôi ra một góc, thì thầm:
– Con ạ, làng này tẩy chay đám cưới vì mẹ chồng con.

Tôi run rẩy:
– Vì… mẹ con?

– Ừ. Bà ấy trước giờ nổi tiếng keo kiệt, hay vay mà không trả. Lần này tổ chức cưới, bà đi khắp nơi mượn tiền, hứa hẹn trả sau. Người ta chịu đựng mãi rồi, giờ đồng loạt không đến, coi như dằn mặt.

Tôi bủn rủn chân tay. Nhìn sang, thấy chồng tôi cũng nghe được. Anh lặng im, hai bàn tay nắm chặt run rẩy.

Đêm hôm ấy, khi khách khứa vắng bóng, cả nhà ngồi trong rạp tối om, chỉ còn tiếng côn trùng rả rích. Mẹ chồng gào khóc, trách:
– Tại chúng mày! Tại chúng mày không biết giữ thể diện, để người ta coi thường mẹ!

Tôi nghẹn ngào:
– Mẹ ơi, lỗi đâu phải do chúng con. Người ta tẩy chay là vì chuyện của mẹ.

Câu nói khiến bà nổi giận, chỉ thẳng mặt tôi:
– Con dâu mà dám hỗn láo thế à?

Mâu thuẫn bùng nổ. Chồng tôi phải đứng ra can ngăn, rồi kéo tôi vào buồng. Lần đầu tiên anh nắm tay tôi thật chặt, giọng run rẩy:
– Anh xin lỗi. Em phải chịu nhục nhã thế này… tất cả là vì anh không dám đối diện với mẹ từ trước.

Những ngày sau, dư luận trong làng càng dữ dội. Người ta bàn tán, chế giễu:
– Đám cưới nhà bà Tám, mấy chục mâm mà chẳng ma nào thèm đến!

Tôi đi chợ bị xì xào, ánh mắt khinh bỉ bám theo. Tôi tưởng cuộc hôn nhân mới sẽ tan vỡ ngay từ đầu.

Thế nhưng, giữa lúc bi kịch, chồng tôi đã thay đổi. Anh quyết định dọn ra ngoài, thuê trọ, bắt đầu cuộc sống riêng.
– Anh không muốn em và con sau này phải sống trong bóng của mẹ nữa. Chúng ta tự làm lại, từ đầu.

Mẹ chồng nghe tin thì gào khóc, trách con trai bất hiếu. Nhưng rồi, khi không ai còn tin tưởng bà, bà mới lặng lẽ ngồi một mình trong căn nhà trống trải.

Ba năm sau, tôi và chồng đã có mái ấm nhỏ ở thành phố. Chúng tôi làm lụng chăm chỉ, không giàu có nhưng đủ sống tử tế. Người trong làng khi nhắc đến vợ chồng tôi cũng thay đổi, bớt lời gièm pha.

Một ngày, mẹ chồng gọi điện, giọng run run:
– Về đi, mẹ xin lỗi. Mẹ hiểu ra rồi.

Tôi nhìn chồng. Anh im lặng một lúc lâu rồi gật đầu. Chúng tôi trở về, thấy bà già yếu, ngồi bên hiên nhà, ánh mắt hối hận.

Tôi đặt tay con vào tay bà, khẽ nói:
– Mẹ, quá khứ đã qua. Giờ chỉ cần sống thật lòng với nhau, thế là đủ.

Nước mắt bà trào ra, gương mặt nhăn nheo cuối cùng cũng giãn ra trong nhẹ nhõm.

Đám cưới năm nào là vết nhơ, nhưng cũng chính từ đó, chúng tôi học được bài học: hạnh phúc không đến từ bữa tiệc linh đình, mà từ sự chân thành, tử tế trong từng ngày sống.