Cô g;ái nói với bố “Tài xế xe buýt lại làm thế nữa rồi” Bố gọi ngay cho c/ảnh s/át

 

Chiều muộn, con phố nhỏ ngoại ô trở nên tấp nập hơn khi những chuyến xe buýt liên tục đón trả khách. Lan – cô gái vừa tròn 8 tuổi – bước vào nhà, mặt hơi nhăn nhó, giọng bức xúc:
– Bố ơi, tài xế xe buýt lại làm thế nữa rồi!

Ông Minh, vốn là người nóng tính, nghe xong thì lập tức buông cuốn báo đang đọc, vội cầm điện thoại. Chưa kịp hỏi cặn kẽ, ông đã gọi ngay cho cảnh sát phường. Trong đầu ông hiện lên hình ảnh những tin tức xấu: chuyện tài xế quấy rối, lái ẩu, hay hành động mờ ám trên xe. Ông Minh lo lắng cho con gái, nghĩ rằng mình phải bảo vệ con ngay lập tức.

Trong lúc đó, Lan còn chưa kịp giải thích hết. Cô thấy bố căng thẳng, lại càng hoang mang, chưa biết nên ngăn lại hay để bố nói tiếp. Một phần Lan nghĩ bố quan tâm, một phần lại sợ nếu để bố hiểu nhầm thì mọi chuyện sẽ thành rắc rối lớn.

Khoảng mười lăm phút sau, chuông cửa vang lên. Hai chú công an khu vực xuất hiện, mặt nghiêm nghị. Ông Minh nhanh nhảu kể:
– Con gái tôi bảo tài xế xe buýt lại làm chuyện không hay! Tôi yêu cầu điều tra ngay!

Ông Minh vừa dứt lời với cảnh sát thì căn nhà rơi vào im lặ
ng nặng nề. Lan run run, môi mấp máy như muốn nói thêm gì đó nhưng không kịp. Bên ngoài, tiếng còi xe cảnh sát đã vang vọng từ xa, càng lúc càng gần. Cô bé nhìn sang bố, ánh mắt hoang mang, còn ông Minh thì vẫn nghiêm nghị, tin rằng mình vừa làm đúng. Nhưng trong lòng Lan lại dấy lên một nỗi lo lắng….

Khi ngồi xuống bàn, một chú công an nhẹ nhàng hỏi Lan:
– Cháu có thể kể rõ cho chú nghe chuyện xảy ra không?

Lan cúi đầu, chậm rãi nói:
– Thực ra… tài xế xe buýt là chú Hòa, người quen ở xóm mình. Hôm nay… cũng như mấy lần trước, chú ấy lại dừng xe lâu hơn ở trạm gần trường. Chú hay xuống giúp mấy em học sinh tiểu học băng qua đường, rồi mới cho xe chạy tiếp.

Căn phòng im lặng vài giây. Ông Minh tròn mắt, còn hai chú công an thì bật cười nhẹ.
– Ra là thế, – một chú công an gật gù – cháu nói “lại làm thế nữa rồi” là ý tốt mà.

Lan gật gật, giọng nhỏ xíu:
– Con ngưỡng mộ chú ấy lắm. Nhiều lần thấy mấy em bé bối rối không dám qua đường, chú Hòa luôn cẩn thận đỗ xe, đích thân dẫn qua. Nhưng… con không ngờ bố hiểu nhầm.

Ông Minh đỏ mặt, vừa xấu hổ vừa nhẹ nhõm. Ông nhớ lại vẻ nghiêm túc của Lan khi nói lúc nãy, cộng với thói quen hay suy diễn của mình, đã khiến ông vội vàng phản ứng. Ông thở dài:
– Bố xin lỗi, bố nóng vội quá.

Các chú công an cười xòa, khuyên ông Minh:
– Đúng là bố mẹ lo cho con là chuyện thường, nhưng cũng cần nghe kỹ từ đầu. Hôm nay không có chuyện xấu, trái lại, còn có tấm gương tốt đáng khen nữa.

Lan lúc này mới dám cười, ánh mắt lấp lánh niềm tự hào về người tài xế xe buýt giản dị mà cô vẫn thầm ngưỡng mộ.

Sau hôm đó, ông Minh tìm gặp chú Hòa để xin lỗi và cũng để cảm ơn. Khi nghe câu chuyện, chú Hòa chỉ cười hiền:
– Có gì đâu anh, tôi chỉ làm việc mà lương tâm mách bảo. Trẻ con qua đường một mình nguy hiểm lắm, tôi giúp được thì giúp thôi.

Lan đứng cạnh, đôi mắt sáng long lanh. Cô bé cảm thấy một hành động tưởng chừng nhỏ bé lại mang ý nghĩa lớn lao. Đó không chỉ là sự an toàn cho mấy đứa trẻ, mà còn gieo vào lòng người chứng kiến niềm tin vào sự tử tế đời thường.

Câu chuyện “tưởng xấu mà hóa ra tốt” nhanh chóng lan ra trong khu phố. Hôm sau, một nhóm phụ huynh bàn nhau viết thư gửi công ty xe buýt để khen ngợi tài xế Hòa. Người ta bắt đầu kể lại những lần chú Hòa chờ học sinh lên xe dù đã trễ giờ, những lần chú kiên nhẫn giúp cụ già mang đồ nặng.

Ông Minh, từ chỗ từng hiểu lầm, giờ lại thành người đầu tiên đứng ra vận động mọi người cùng viết thư cảm ơn. Ông rút ra một bài học: đừng vội vàng kết luận khi chưa hiểu hết câu chuyện. Trong xã hội nhiều tin tiêu cực, đôi khi một chi tiết nhỏ có thể làm người ta liên tưởng sai. Nhưng nếu ta bình tĩnh lắng nghe, có thể phát hiện ra điều nhân văn, tốt đẹp vẫn đang hiện hữu quanh mình.

Lan cũng học được cách nói năng rõ ràng hơn, không để bố mẹ phải suy đoán. Cô thường xuyên kể cho bạn bè nghe về chú Hòa, như một tấm gương giản dị mà sáng ngời.

Và kể từ hôm đó, mỗi lần xe buýt dừng lâu ở bến, ông Minh không còn cau mày nữa. Thay vào đó, ông nở nụ cười biết ơn, vì biết rằng đâu đó trong cuộc sống vội vã, vẫn có những con người âm thầm gieo sự tử tế cho đời.