Chồng m/ất đã 15 năm, b/ất ng/ờ thấy chồng dắt gia đình mới đi xem pháo hoa, h/é l/ộ một sự thật ca/y đắ/ng...



Mười lăm năm trước, Nhung đứng trước bàn thờ lạnh lẽo, tay ôm di ảnh của chồng, nước mắt rơi không ngừng. Hùng, người đàn ông cô yêu thương nhất, đã ra đi trong một vụ tai nạn giao thông thảm khốc. Chiếc xe tải mất lái trên con đường đèo hiểm trở đã cướp đi sinh mạng của anh, để lại Nhung cùng đứa con gái nhỏ chưa đầy ba tuổi. Tang lễ diễn ra trong nỗi đau tột cùng, không một lời từ biệt, không một cơ hội để nói lời yêu thương cuối cùng. Từ đó, Nhung sống như cái bóng, một mình nuôi con, gánh vác cả gia đình với trái tim đầy vết sẹo.

Nhung là một người phụ nữ mạnh mẽ, dù trái tim cô đã vỡ vụn. Cô làm đủ mọi việc, từ bán hàng rong đến nhận may vá tại nhà, để con gái – bé Linh – được ăn học tử tế. Mỗi đêm, khi Linh đã ngủ say, Nhung thường ngồi bên khung ảnh của Hùng, kể cho anh nghe về những khó khăn, niềm vui nhỏ bé trong ngày. Cô luôn tin rằng, dù ở đâu, Hùng vẫn đang dõi theo hai mẹ con.

Mười lăm năm trôi qua, Linh giờ đã là một cô gái 18 tuổi, xinh đẹp và tràn đầy sức sống. Nhung, dù tóc đã điểm bạc, vẫn giữ được nét dịu dàng của một người phụ nữ từng yêu hết lòng. Vào một ngày lễ lớn trong năm, thành phố tổ chức bắn pháo hoa ở trung tâm. Linh nằng nặc đòi mẹ cùng đi xem, bảo rằng: “Mẹ ơi, lâu rồi mẹ chẳng đi chơi đâu cả. Đi với con, vui một chút thôi!” Nhung miễn cưỡng đồng ý, chỉ mong con gái được hạnh phúc.

Đám đông tụ tập bên bờ sông, ánh đèn lung linh phản chiếu trên mặt nước. Tiếng cười nói, tiếng trẻ con reo hò hòa lẫn với không khí rộn ràng của ngày lễ. Nhung nắm tay Linh, cố len qua dòng người để tìm một chỗ đứng tốt. Bất chợt, ánh mắt cô dừng lại ở một bóng dáng quen thuộc. Người đàn ông ấy đứng cách cô không xa, đang cười nói rạng rỡ, tay dắt một bé gái nhỏ và ôm vai một người phụ nữ trẻ. Nhung cảm thấy tim mình như ngừng đập. Người đàn ông ấy… là Hùng.

Cô dụi mắt, nghĩ rằng mình hoa mắt. Nhưng không, dáng người cao gầy, nụ cười ấm áp, thậm chí cả cái cách anh nghiêng đầu khi nói chuyện – tất cả đều giống hệt Hùng. Nhung đứng sững, tay run rẩy, không dám tin vào mắt mình. Linh nhận ra sự khác thường của mẹ, lo lắng hỏi: “Mẹ, mẹ sao vậy?” Nhung không trả lời, chỉ lặng lẽ kéo con tiến gần hơn, cố xác nhận xem đó có thực sự là chồng mình.

Người đàn ông ấy đang kể gì đó cho cô bé bên cạnh, giọng nói trầm ấm vang lên, giống hệt giọng nói cô từng nghe hàng ngàn lần trong những năm tháng hạnh phúc. Nhung cảm thấy nghẹt thở. Cô gọi lớn: “Hùng!” Giọng cô lạc đi, hòa vào tiếng ồn ào của đám đông, nhưng người đàn ông giật mình quay lại. Ánh mắt anh ta chạm vào Nhung, thoáng sững sờ, rồi nhanh chóng quay đi, như thể không muốn đối diện.

Nhung không thể dừng lại. Cô bước tới, giọng run rẩy: “Hùng, là anh thật sao? Anh còn sống?” Đám đông xung quanh bắt đầu chú ý, vài người tò mò nhìn sang. Người đàn ông thở dài, quay lại, ánh mắt phức tạp. “Chị… nhầm người rồi,” anh ta nói, giọng hơi ngập ngừng. Nhưng Nhung không tin. Cô chỉ vào vết sẹo nhỏ trên trán anh, thứ mà cô từng hôn lên mỗi đêm: “Vết sẹo này… làm sao anh giải thích được?”

Người phụ nữ bên cạnh Hùng bắt đầu lo lắng, kéo tay anh: “Anh, chuyện gì vậy?” Hùng – hay người đàn ông đó – cúi xuống nói gì đó với cô bé, rồi quay sang Nhung, giọng trầm xuống: “Chị, tôi không phải người chị tìm. Tôi tên là Minh. Chắc chị nhầm rồi.” Nhưng ánh mắt anh ta không dám nhìn thẳng vào Nhung, như đang che giấu điều gì.

Nhung lắc đầu, nước mắt chực trào: “Anh đừng nói dối. Anh là Hùng, chồng tôi! Anh bỏ mẹ con tôi để sống cuộc đời mới này sao?” Linh, đứng bên cạnh, bàng hoàng nhìn mẹ, rồi nhìn người đàn ông lạ mặt. Cô bé bên cạnh Minh nắm chặt tay anh, sợ hãi. Người phụ nữ trẻ xen vào: “Chị ơi, chị bình tĩnh. Chồng tôi là Minh, chúng tôi cưới nhau được mười năm rồi. Chắc chị nhầm thật đấy.”

Nhung cảm thấy đất trời như sụp đổ. Cô muốn hét lên, muốn lao tới giữ lấy người đàn ông ấy, nhưng đôi chân cô như chôn chặt. Minh – hay Hùng – cúi đầu, kéo gia đình mình rời đi. Nhưng trước khi khuất hẳn trong đám đông, anh ta quay lại, nhìn Nhung một lần cuối. Ánh mắt ấy đầy ân hận, như muốn nói điều gì nhưng không thể.

Đêm đó, Nhung không ngủ. Cô ngồi bên khung ảnh của Hùng, lòng ngập tràn câu hỏi. Nếu đó không phải Hùng, tại sao mọi thứ lại giống đến vậy? Nếu đó là anh, tại sao anh lại bỏ rơi mẹ con cô? Linh, dù không hiểu hết, ôm mẹ và khóc cùng. Cô bé thì thầm: “Mẹ ơi, dù chuyện gì xảy ra, con vẫn ở đây với mẹ.”

Vài ngày sau, Nhung quyết định tìm hiểu sự thật. Cô nhờ một người bạn cũ, từng làm trong ngành công an, tra cứu thông tin. Kết quả khiến cô sững sờ. Hùng, chồng cô, không chết trong vụ tai nạn năm đó. Anh bị thương nặng, mất trí nhớ, và được một gia đình cứu sống. Sau đó, anh sống với danh tính mới – Minh – và xây dựng một cuộc đời khác, không hề biết mình từng có vợ con.

Sự thật như lưỡi dao cứa vào tim Nhung. Cô không biết nên giận hay thương Hùng. Anh không cố ý bỏ rơi cô, nhưng mười lăm năm đau khổ của mẹ con cô là có thật. Nhung quyết định không tìm gặp Minh nữa. Cô chọn giữ kín sự thật, để anh sống yên bình với gia đình mới, và để cô cùng Linh tiếp tục cuộc đời của họ.

Nhung lau nước mắt, nhìn Linh đang ngủ say bên cạnh. Cô thì thầm với chính mình: “Hùng ơi, dù anh ở đâu, em mong anh hạnh phúc. Còn em, em sẽ sống tốt vì con.” Ánh trăng ngoài cửa sổ dịu dàng chiếu sáng, như an ủi trái tim người phụ nữ đã chịu quá nhiều cay đắng.