Ch/ê chồng cũ gia trưởng, tôi vội vàng ly h/ôn rồi lấy chồng tiến sĩ ở tuổi 40, 2 ngày sau đám cưới thì nước mắt chan cơm, gọi chồng cũ thì anh đến n/ém cho tôi 300 triệu thẳng vào mặt nhưng rồi đúng sáng hôm sau ...




 Ngày xưa, tôi lấy anh – một người đàn ông hiền lành, chịu khó, thương vợ con. Nhưng vì tính cách gia trưởng, cái gì cũng muốn quyết, từ bữa cơm đến chuyện tiền nong, khiến tôi nhiều lúc ngột ngạt. Sau những trận cãi vã liên miên, tôi vội vàng quyết định ly hôn, miệng còn buông câu đầy tự tin:

– “Tôi sẽ lấy người hơn anh gấp trăm lần, để biết thế nào là hạnh phúc.”

Chỉ vài tháng sau, tôi đúng thật quen được một người đàn ông học cao, bằng cấp đầy mình, tiến sĩ hẳn hoi, hơn tôi 10 tuổi. Đám cưới diễn ra rình rang, tôi ngẩng cao đầu vì nghĩ mình đã bước sang một trang đời mới.

Thế nhưng, chỉ đúng 2 ngày sau đám cưới, tôi đã nếm đủ mùi cay đắng. Bữa cơm đầu tiên về làm dâu, mẹ chồng cau có bảo tôi không biết nấu ăn. Chồng tôi thì lạnh lùng, chẳng những không bênh vợ mà còn nói thẳng:

– “Lấy tôi, cô phải biết vị trí của mình. Tôi không thích kiểu đàn bà lắm lời.”

Câu nói ấy như nhát dao cứa thẳng vào lòng. Tôi nuốt cơm mà nước mắt chan đầy bát. Càng đau hơn, khi nhận ra chồng mới so với “gia trưởng” ngày trước còn khắc nghiệt, lạnh nhạt gấp trăm lần.

Trong cơn tủi nhục, tôi lén bấm số gọi cho chồng cũ. Anh im lặng nghe hết, rồi bất ngờ xuất hiện ngay trong đêm. Anh ném thẳng vào mặt tôi một xấp tiền 300 triệu, giọng khàn khàn:

– “Cô thích tiền, thích danh vọng, tôi cho cô hết. Nhưng từ nay đừng gọi cho tôi nữa.”

Anh quay lưng đi, còn tôi ngồi bệt giữa nhà, nước mắt giàn giụa, tay run rẩy ôm chặt xấp tiền kia.

Nhưng đời nào có ngờ…

Sáng hôm sau, cả khu phố náo loạn khi có tiếng kèn trống tang lễ rền vang. Tôi chạy theo dòng người, rồi chết lặng khi thấy người đàn ông vừa rời đi tối qua, nay nằm bất động trong quan tài, khăn tang trắng phủ đầy sân nhà anh.

Hóa ra, anh ra về trong đêm thì bị tai nạn. Xấp tiền ném cho tôi vẫn còn nguyên vẹn trên bàn thờ, nằm cạnh di ảnh anh với nụ cười hiền hậu.

Tôi quỵ xuống, nghẹn ngào, vừa gào khóc vừa tự tát mình:
– “Anh gia trưởng cũng được… miễn anh còn sống! Sao ông trời lại tàn nhẫn thế này…”

Cả đời tôi ân hận, nhưng mọi thứ đã quá muộn màng.