B/ầu 70 ngày thì chồng q/ua đ/ời, con dâu để lại con cho ông bà nội rồi b/ỏ nhà đi, sau 15 năm không ngờ đứa trẻ ấy lại…



Tiếng kèn đám ma ai oán vắt qua màn mưa phùn lất phất, càng khiến không gian làng quê thêm ảm đạm. Bà Tâm tựa người vào khung cửa mục, đôi mắt sưng húp nhìn di ảnh con trai – thằng An – đứa con trai duy nhất của bà và ông Trọng, vừa bỏ bà đi vì một tai nạn xe máy đột ngột. Nỗi đau cắt da cắt thịt, nhưng thứ khiến lồng ngực bà nhói buốt hơn cả là hình ảnh cái bụng bầu lùm xùm của Hạnh – cô con dâu đang mang thai 70 ngày. Mới tuần trước, cả nhà còn rộn ràng chuẩn bị đón cháu đích tôn, giờ đây, chỉ còn lại nước mắt và một tương lai mịt mờ.

Tang lễ kết thúc, ngôi nhà nhỏ trở nên trống trải đến đáng sợ. Hạnh ngồi thẫn thờ trên chiếc ghế mây, ánh mắt vô hồn nhìn ra khoảng sân ướt nhẹp. Bà Tâm tiến lại gần, đặt tay lên vai con dâu: “Con cứ ăn uống cho khỏe, giữ gìn sức khỏe cho cháu nội của mẹ.” Hạnh chỉ khẽ gật đầu, một nụ cười chua chát méo mó trên môi.

Mấy tháng sau, dứa trẻ ra đời. Cả nhà ông bà lại vang lên những tiếng cười hiếm hoi sau khoảng thời gian chìm trong nhớ thương, lạnh lẽo. Nhưng sáng hôm ấy, vừa mở cửa, ông Trọng đã thấy 1 lá thư trước nhà.

Ông Trọng như chết lặng. Bà Tâm ập đến, hai tay run rẩy cầm lấy lá thư. Nước mắt lã chã rơi trên trang giấy ướt nhòe. Hạnh đã đi rồi, bỏ lại đứa con còn đỏ hỏn, bỏ lại hai ông bà già nua giữa nỗi đau mất con và gánh nặng mưu sinh.

Ông Trọng vốn là thợ mộc lành nghề, nhưng tuổi cao sức yếu, lại thêm đôi mắt đã mờ đi nhiều. Ông vẫn cố gắng đục đẽo những vật dụng nhỏ, chiếc bàn, chiếc ghế, để kiếm thêm đồng ra đồng vào. Bà Tâm thì tần tảo với mấy sào ruộng khoán và gánh hàng xôi bán ở chợ huyện. Mỗi sáng, khi sương còn giăng lối, bà đã lỉnh kỉnh gánh xôi ra chợ, đêm về lại cặm cụi giã gạo, chuẩn bị cho ngày hôm sau. Tiền bạc chắt bóp từng đồng, miếng ăn, cái mặc đều ưu tiên cho thằng Cuội.

Thằng Cuội lớn lên trong vòng tay yêu thương của ông bà. Nó thông minh và lanh lợi hơn những đứa trẻ cùng trang lứa. Mới 5 tuổi, nó đã biết chạy lon ton theo bà ra chợ, phụ bà dọn hàng, và học thuộc làu làu bảng cửu chương. Khi những đứa trẻ khác mải chơi đùa, Cuội lại ngồi bên cạnh ông nội, chăm chú nhìn ông đục đẽo gỗ. Ông Trọng kể cho nó nghe về những loại gỗ, những đường vân, và những câu chuyện cổ tích.

“Cuội của ông phải học thật giỏi, để sau này xây nhà to cho ông bà, có được không?” ông Trọng xoa đầu thằng bé, giọng đầy trìu mến.

“Dạ, Cuội sẽ học thật giỏi!” thằng bé kiên quyết đáp, đôi mắt sáng rực.

Cuội học không chỉ giỏi mà còn rất nghị lực. Có những hôm đèn dầu leo lét, nó vẫn cắm cúi bên những trang sách cũ mèm. Biết ông bà vất vả, nó không bao giờ đòi hỏi. Tan học, nó lại chạy ra đồng phụ bà nhổ cỏ, hay ngồi bên ông Trọng nhặt những mẩu gỗ vụn. Tình yêu thương của ông bà là nguồn động lực lớn nhất giúp nó vượt qua mọi khó khăn. Hình ảnh ông nội gầy gò với đôi bàn tay chai sần, bà nội lưng còng với gánh xôi nặng trĩu, luôn in sâu trong tâm trí nó, thôi thúc nó phải cố gắng nhiều hơn nữa.

Năm Cuội 15 tuổi, một cậu bé cao ráo, gương mặt sáng sủa, đang đứng trước ngưỡng cửa cấp ba. Thành tích học tập xuất sắc của Cuội là niềm tự hào của cả làng. Bà con hàng xóm ai cũng tấm tắc khen ngợi, nói rằng thằng bé là một bông hoa hướng dương mạnh mẽ, luôn vươn mình về phía ánh mặt trời dù bị vùi dập trong bão giông.

Một buổi chiều, khi Cuội đang phụ bà tưới rau sau vườn, một chiếc xe hơi sang trọng dừng lại trước cổng nhà. Cánh cửa xe mở ra, một người phụ nữ bước xuống. Bà ta vận một bộ vest công sở thanh lịch, tóc búi cao gọn gàng, toát lên vẻ thành đạt. Tuy nhiên, đôi mắt bà ta lại lộ rõ vẻ mệt mỏi và chút gì đó khắc khoải. Bà ấy chậm rãi bước vào sân, ánh mắt lướt qua mọi ngóc ngách quen thuộc.

Cuội và bà Tâm ngẩng lên nhìn khách lạ. Người phụ nữ đứng sững lại, đôi mắt dõi theo Cuội. Một giọt nước mắt lăn dài trên gò má bà ta.

“Mẹ…”

Tiếng nói nghèn nghẹt thoát ra từ cổ họng người phụ nữ, nhưng âm thanh đó lại vang dội trong không gian yên tĩnh đến lạ. Cuội khựng lại, đôi mắt đen láy mở to nhìn người phụ nữ xa lạ. Bà Tâm buông vòi nước, tay run rẩy bấu chặt vào cánh tay Cuội. 15 năm trôi qua, nhưng khuôn mặt này, ánh mắt này… làm sao bà có thể quên được?

Đó là Hạnh. Cô con dâu đã bỏ đi 15 năm trước.

Cuộc hội ngộ diễn ra đầy căng thẳng. Hạnh khóc lóc, cầu xin sự tha thứ, còn bà Tâm thì đau khổ tột cùng. Cuội đứng giữa, cảm thấy mình như một món đồ vật đang được tranh giành. Cậu đã nghe quá nhiều câu chuyện về mẹ, về lý do bà bỏ đi, và cậu biết, dù bà có thành công đến mấy, thì vết thương trong lòng ông bà vẫn còn nguyên.

Bà Tâm nhìn thẳng vào mắt Hạnh: “Cô về đây làm gì? Đứa bé này không cần cô. Nó đã có ông bà.”

Hạnh không đáp, cô chỉ đưa ra một tập hồ sơ. Đó là giấy tờ về một quỹ học bổng mang tên An – tên của người chồng đã khuất – dành cho học sinh nghèo vượt khó của làng. Cô cũng đưa ra giấy chứng nhận đã mua lại một phần đất của làng, xây dựng một viện dưỡng lão nhỏ cho người già neo đơn, và đề nghị được chăm sóc ông bà Trọng – Tâm.

“Con không thể bù đắp lại 15 năm qua, nhưng con sẽ dùng phần đời còn lại của mình để gánh vác trách nhiệm này,” Hạnh nói. “Con sẽ chăm sóc ông bà, sẽ lo cho Cuội ăn học. Con sẽ không mang Cuội đi, chỉ mong được là một phần của gia đình mình một lần nữa.”

Sự chân thành của Hạnh, cùng với những hành động cụ thể, cuối cùng đã lay động được ông bà Tâm – Trọng. Họ chấp nhận sự trở về của Hạnh, không phải vì cô giàu có, mà vì họ nhìn thấy sự hối lỗi thật sự và khao khát được chuộc lại lỗi lầm trong đôi mắt cô.

Cuộc sống của gia đình thay đổi, nhưng không mất đi sự bình yên. Hạnh vẫn làm việc, vẫn bận rộn, nhưng cô dành nhiều thời gian hơn cho gia đình. Cô nấu những món ăn ngon, trò chuyện với ông bà, và cùng Cuội học bài. Cuội cảm nhận được sự ấm áp từ người mẹ ruột, nhưng cậu vẫn luôn dành sự kính trọng đặc biệt cho ông bà.

Năm Cuội vào đại học, cậu đỗ vào một trường danh tiếng, chuyên ngành y học. Hạnh đã khóc nức nở trong ngày tiễn con đi. Cuội biết ơn Hạnh vì những gì cô đã làm, nhưng cậu cũng không bao giờ quên ơn sinh thành, dưỡng dục của ông bà. Cậu hứa rằng sẽ học thật giỏi để trở về, chữa bệnh cho ông bà, và chăm sóc họ đến cuối đời.