Bán hết nhà ở quê lên ở với nhà con trai được 20 ngày, ăn cơm rơi vãi cũng bị các con "mặt nặng, mày nhẹ", tôi trào nước mắt khi nghe được 2 vợ chồng nó bàn chuyện nuôi mẹ, tôi quyết định ra về ngay hôm sau...
Bán hết căn nhà nhỏ ở quê, tôi khăn gói lên thành phố sống cùng vợ chồng thằng con trai trưởng. Tưởng rằng tuổi già được gần gũi con cháu, ai ngờ chưa đầy 20 ngày mà tôi thấy lòng mình nặng trĩu.
Cơm ăn thì chan vội vào bát, lỡ tay rơi một hạt cơm ra bàn cũng khiến con dâu cau mày, thằng con thì gằn giọng:
– “Mẹ ăn uống cẩn thận hộ, bẩn cả nhà!”
Tôi ngồi lặng, nước mắt cứ lăn dài. Đêm ấy, tôi vô tình nghe được tiếng thì thầm từ phòng hai vợ chồng:
– “Mẹ già rồi, nuôi chỉ tổ thêm gánh nặng.”
– “Hay gửi bà về quê, tháng gửi ít tiền coi như tròn bổn phận.”
Tôi như có ai bóp nghẹt tim. Không trách con, chỉ trách mình già yếu, trở thành gánh nặng. Sáng hôm sau, tôi dậy sớm, xếp mấy bộ quần áo cũ vào cái túi ni-lông, nói dối rằng nhớ quê, rồi một mình bắt xe về.
Nhưng chỉ đúng 30 phút sau khi về tới đầu làng, điện thoại trong túi tôi rung liên hồi. Người gọi là bà bạn hàng xóm ở thành phố, giọng run rẩy:
– “Bà ơi… nhà thằng con bà… cháy rồi! Người ta vừa đưa đi viện hết cả…”
Tôi sững người, chân tay bủn rủn, chiếc túi trên tay rơi xuống đất. Hàng xóm thấy tôi ngã quỵ, vội vàng dìu vào. Trong đầu tôi ong ong chỉ còn một câu hỏi: phải chăng ông trời đã cố tình để tôi rời đi, để còn giữ được một mạng sống cuối cùng?