2 vợ chồng hiế-m muộn suốt 10 năm mới sinh được 2 bé gái sinh đôi, vậy mà gửi bà nội 1 hôm để đi làm, về nhà thì n-gất lịm đi khi nhìn thấy cảnh tượng...




 Vợ chồng tôi hiế-m muộn suốt 10 năm, chạy chữa khắp nơi mới có được cặp sinh đôi hai bé gái. Ngày con chào đời, cả gia đình rơi nước mắt vì hạnh phúc. Với chúng tôi, hai bé là tất cả, là điều quý giá nhất.

Vì thế, suốt mấy năm nay, tôi và vợ chưa một lần dám gửi con cho ai, kể cả người thân. Nhưng hôm ấy, vì công việc quá gấp, hai vợ chồng bàn bạc, đành nhờ bà nội trông giúp một ngày.

Thế nhưng… chỉ một ngày thôi, cũng đủ biến cuộc đời chúng tôi thành bi kịch.

Chiều đó, chúng tôi tất tả chạy về. Vừa mở cửa, một mùi khét khét lẫn mùi thuốc tẩy nồng nặc xộc vào mũi. Tôi hốt hoảng lao vào trong. Vợ tôi vừa bước được vài bước đã gục ngã ngay ngạch cửa.

Cảnh tượng trước mắt khiến cả hai vợ chồng chết lặng:

Hai đứa trẻ nằm co ro trong cái chiếu cũ, khóc khản cả giọng. Miệng tím tái, mắt đỏ hoe, quần áo thì ướt sũng và bốc mùi hôi hám. Bên cạnh là chiếc chậu nhôm, nước còn lưng chừng, bọt xà phòng trắng xoá nổi lềnh bềnh.

Bà nội vẫn ngồi chễm chệ trên ghế, mặt lạnh băng, nói đúng một câu khiến tôi rùng mình:

– “Đã bảo phải có con trai thì mới yên bề gia thất, chứ nuôi hai con gái làm gì cho cực. Tao đem nhấn nước cho nó chết quách đi, nhưng chúng nó khóc to quá, tao lại thương tay…”

Tôi gào lên, ôm chặt lấy con, còn vợ thì run bần bật, ngất lịm lần thứ hai.

Hàng xóm nghe tiếng ồn ào chạy sang, cả xóm xôn xao. Có người thương hại, có người thẳng thừng chỉ trích:

– “Giời ạ, người ta hiế-m muộn cả chục năm mới có con, bà lại nỡ làm thế…”
– “Chỉ vì hủ tục trọng nam khinh nữ mà định nhấn chết hai đứa bé… đúng là ác quá rồi!”

Tôi đứng giữa sân, hai tay ôm chặt lấy con, nghẹn ngào không thốt nên lời. Cái gọi là “gia đình”, “máu mủ ruột rà” phút chốc tan nát.

Từ hôm đó, tôi dứt khoát bế vợ con ra ở riêng, thề cả đời này không để bất cứ ai chạm vào các con tôi nữa…