Con trai làm "chạn vương" mua nhà rồi đón bố mẹ vợ tới sống cùng, phận làm bố ruột lên chơi ở lại một đêm mà cả nhà đi ăn không gọi, hôm sau lặng lẽ bắt xe về quê, vừa về đến nhà thì con trai gọi điện thông báo tin quặn thắt tim gan...
Tôi chỉ có một mụn con trai, thương nó từ nhỏ, dồn hết công sức cho nó ăn học thành tài. Rồi nó lấy vợ, tôi cũng mừng thầm trong bụng vì nghĩ có người chăm lo. Hôm vừa rồi nó khoe mới mua được căn nhà khang trang giữa phố, còn hào hứng bảo:
“Con đón bố mẹ vợ lên ở cùng, để tiện chăm sóc các cháu, tiện cho vợ chồng con đi làm.”
Nghe mà tôi nghèn nghẹn, cười gượng một cái, chỉ nghĩ bụng: Ừ thì mình cũng chỉ là bố ruột, có lẽ già rồi nên bị đẩy xuống hàng thứ yếu.
Một hôm rảnh việc đồng áng, tôi khăn gói bắt xe lên thăm con, ở lại một đêm. Tôi không dám làm phiền ai, chỉ loanh quanh với cháu nhỏ. Đến tối, cả nhà rủ nhau đi ăn ngoài, tôi mừng thầm nghĩ chắc sẽ được quây quần bên con cháu. Nào ngờ lúc ra đến cửa, tôi mới lặng người phát hiện… không ai nhắc đến mình.
Tôi cố nuốt ngụm nước bọt nghẹn đắng, cười bảo:
“Thôi, các con đi đi, bố ở nhà trông cháu cũng được.”
Nhưng ngay cả đứa cháu bé tí cũng lon ton đi theo, bỏ lại tôi một mình trong căn nhà mới tinh, lạnh ngắt.
Đêm ấy tôi nằm trằn trọc, nước mắt cứ ứa ra. Sáng sớm hôm sau, không một lời chào, tôi lặng lẽ xách túi bắt chuyến xe sớm nhất về quê.
Vừa về đến nhà, còn chưa kịp rửa mặt, điện thoại reo. Con trai gọi, giọng hốt hoảng, nghẹn ngào:
“Bố ơi… bố lên ngay với con đi… con hối hận rồi… vợ con bỏ đi mất, bố mẹ vợ cũng dọn hết đồ… Con ở đây một mình… con không chịu nổi…”
Tôi chết lặng. Bao nhiêu năm nuôi nấng, dạy dỗ, để rồi nó chọn người dưng còn hơn ruột thịt. Đến lúc mất hết, nó mới cuống cuồng gọi về… Nhưng trong lòng tôi lúc ấy, thứ trỗi dậy không còn là thương xót nữa, mà là một vết dao xoáy tận tim gan, đau đớn đến mức muốn ngã quỵ.