Phát hiện vợ cùng nh/ân tì/nh đi nh/à ngh/ỉ, tôi rủ 1 đối tượng đặc biệt tới b/ắt gi/an, hiện trường vô cùng hỗn loạn, nhưng người xấu hổ không có "l/ỗ" nào để chui lại chính là tôi
Tôi tên là Minh, một anh chàng kỹ sư IT bình thường, sống ở Sài Gòn với vợ tên Lan. Chúng tôi cưới nhau được 5 năm, nhưng gần đây, Lan hay đi làm về muộn, điện thoại lúc nào cũng úp mặt xuống bàn. Tôi bắt đầu nghi ngờ. Rồi một buổi chiều, tôi theo dõi và phát hiện Lan đang tay trong tay với một gã đàn ông lạ mặt, bước vào một nhà nghỉ rẻ tiền ở ngoại ô. Tim tôi như vỡ vụn. Tôi quyết định phải bắt gian tại trận để có bằng chứng ly hôn, nhưng không muốn làm một mình. Tôi cần một “đối tượng đặc biệt” để làm chứng, để tình huống thêm phần kịch tính và chắc chắn.
Tôi nghĩ mãi, rồi nảy ra ý tưởng điên rồ: rủ ông anh họ của tôi, một tay cựu cảnh sát về hưu, giờ làm bảo vệ cho một công ty lớn. Ông ấy nghiêm khắc, hay kể chuyện bắt tội phạm, và quan trọng là ông ấy ghét ngoại tình vì từng bị vợ cũ lừa. Tôi gọi điện: “Anh ơi, em cần anh giúp. Vợ em đang ở nhà nghỉ với thằng khác. Anh đến bắt gian hộ em với!” Ông anh đồng ý ngay, giọng hùng hổ: “Yên tâm, tao sẽ làm cho chúng nó không ngóc đầu lên được!”
Chúng tôi lao đến nhà nghỉ. Tôi run run chỉ phòng số 203. Ông anh đập cửa ầm ầm: “Mở cửa! Cảnh sát đây!” (Dù ông ấy không còn là cảnh sát nữa, nhưng thói quen cũ khó bỏ). Cửa bật mở, và cảnh tượng bên trong khiến tôi chết đứng.
Lan đang ngồi trên giường, quần áo chỉnh tề, bên cạnh là gã đàn ông – hóa ra là anh chàng nhiếp ảnh gia mà tôi từng gặp ở tiệc công ty. Nhưng họ không phải đang “làm gì” cả. Trên bàn là máy ảnh, laptop, và một đống ảnh cưới mẫu. Lan hét lên: “Minh! Anh làm gì vậy? Đây là anh Tuấn, nhiếp ảnh gia em thuê để chuẩn bị album ảnh kỷ niệm 5 năm ngày cưới của chúng ta! Em muốn bất ngờ cho anh!”
Tôi ngẩn người. Bất ngờ? Nhưng tôi theo dõi rõ ràng họ tay trong tay! Hóa ra, “tay trong tay” chỉ là Lan kéo tay anh ta vì đường trơn mưa, và nhà nghỉ này rẻ tiền nên họ thuê để chỉnh sửa ảnh riêng tư mà không bị làm phiền.
Nhưng hỗn loạn chưa dừng lại. Ông anh họ của tôi, trong lúc đập cửa, đã làm vỡ cái bình hoa giả ở hành lang, nước (giả) bắn tung tóe. Ông ấy trượt ngã, kéo theo cái rèm cửa sổ phòng xuống, và… ôi trời ơi! Trong lúc hỗn loạn, túi xách của tôi rơi ra, và từ đó lăn ra một… một chiếc quần lót phụ nữ màu đỏ rực, không phải của Lan!
Lan nhìn chằm chằm vào cái quần lót, mặt tái mét. “Cái này… của ai?” Tôi lắp bắp: “Ơ… em… Đó là…” Hóa ra, sáng nay tôi vội đi làm, nhét tạm cái “chiến lợi phẩm” từ cuộc hẹn hò vụng trộm với cô đồng nghiệp vào túi, định giấu ở văn phòng nhưng quên mất. Ông anh họ nhìn tôi, rồi nhìn Lan, rồi lắc đầu: “Thằng em ngu ngốc. Tao đến bắt gian vợ mày, ai ngờ bắt nhầm… mày mới là kẻ phản bội!”
Hiện trường hỗn loạn: Lan khóc, anh nhiếp ảnh gia gọi chủ nhà nghỉ, ông anh họ hét um lên về “sự suy đồi đạo đức”, và tôi thì chỉ muốn độn thổ. Nhân viên nhà nghỉ chạy tới, tưởng có đánh nhau, gọi công an thật. Cuối cùng, tôi phải giải thích với công an rằng tất cả chỉ là hiểu lầm, trong khi Lan nhìn tôi với ánh mắt thất vọng tột độ. Gã nhiếp ảnh gia còn chụp lại cảnh đó như “bằng chứng nghệ thuật”.
Từ hôm ấy, tôi là kẻ xấu hổ nhất. Lan ly hôn tôi, lấy hết nửa tài sản. Ông anh họ không thèm nhìn mặt. Và cái quần lót đỏ kia trở thành “huyền thoại” trong gia đình, khiến tôi không có lỗ nào để chui. Bài học đắt giá: Trước khi bắt gian người khác, hãy chắc chắn rằng mình sạch sẽ đã!