Ông bác gá-c đ-/êm ở nghĩa trang qua đ:ời đ;ột ng:ột bên chòi gác, khi khiêng ông vào khâm l:iệm thì bất ngờ tìm thấy đống giấy dưới lưng, trong đó là danh sách ghi những người chuẩn bị cả làng ch/ết lặng..


 Ở rìa làng Phú Trung có một nghĩa trang rộng lớn, nơi người ta đồn rằng chỉ cần giao cho ông Bảy Đẩu trông coi thì không bao giờ có chuyện trộm cắp hay mộ phần bị xâm phạm. Ông sống một mình trong chòi gác dựng bằng gỗ mục, nằm sát mép rào đá lạnh lẽo, ngày ngủ đêm thức, như một cái bóng lặng lẽ giữa nghĩa trang.

Không ai biết rõ quá khứ của ông, chỉ nghe loáng thoáng rằng ông từng là cán bộ trong ngành gì đó, rồi đột ngột nghỉ hưu, xin về đây làm gác nghĩa trang – suốt hơn 20 năm không rời khỏi vùng đất âm u ấy.

Đêm cuối cùng

Một đêm mùng 1 âm lịch, trời chuyển mưa lớn. Gió hú qua hàng bia đá lạnh như kim châm, nhưng căn chòi của ông Bảy – như thường lệ – vẫn sáng đèn. Đến gần 3 giờ sáng, người dân quanh đó bất ngờ nhận ra ánh đèn vụt tắt. Không ai để tâm, cho đến khi sáng sớm hôm sau, người ta phát hiện ông Bảy chết ngồi trong chòi gác, lưng tựa vách, mắt mở trừng trừng.

Không có dấu hiệu bị sát hại, chỉ thấy tay ông còn nắm chặt cây đèn pin, điếu thuốc gãy rơi cạnh chân. Nét mặt ông trắng bệch, mồ hôi lạnh dính trên thái dương – như thể ông vừa chứng kiến điều gì đó không thể nói thành lời.

Phát hiện chấn động

Làng chuẩn bị lo hậu sự. Khi lật người ông để thay quần áo khâm liệm, một tấm nylon nhỏ rơi ra từ lưng áo. Bên trong là một xấp giấy ố vàng được gấp ngay ngắn, cột dây thun cũ kỹ.

Người ta tò mò mở ra xem, rồi chết lặng.

Đó là một danh sách dài, ghi rõ tên, tuổi, địa chỉ và dòng cuối cùng kỳ quặc: “Đã đi” hoặc “Chưa đi”. Có tổng cộng 47 người.

Một cán bộ nghĩa trang giật mình la lên:

“Khoan đã… tên này là bác Sáu Hòa, hôm qua tôi còn gặp ngoài chợ cơ mà. Sao lại ghi ‘Đã đi’ từ ba ngày trước?”

Cả nhóm tái mặt. Kiểm tra kỹ, có 8 người trong danh sách vẫn còn sống – nhưng bị ghi chú đã “đi” từ nhiều ngày trước.

Chuyện đến tai chính quyền xã. Trong lúc đang làm rõ, ngay trong đêm2 người trong danh sách “đã đi” bất ngờ mất tích không để lại dấu vết: Một là ông tổ trưởng dân phố, một là nhân viên vệ sinh từng làm ở nghĩa trang.

Lời nhắn cuối cùng

Ở mặt sau trang giấy cuối cùng, người ta tìm thấy nét bút run rẩy, vội vã như viết trước khi chết:

“Nếu tôi mất đêm nay, hãy kiểm tra mộ số 43B – hàng 7 – phía Tây nghĩa trang.”

Không ai dám chần chừ. Đội quản lý kéo đến đào thử mộ 43B – mộ phần được cho là của Trần Nhật Khánh, 22 tuổi, mất do tai nạn giao thông cách đây 5 năm.

Khi mở nắp quan tài, bên trong hoàn toàn trống rỗng.

Không có thi thể, không có quần áo liệm – chỉ có một chiếc radio rỉ sét vẫn rè rè phát tiếng nhiễu sóng, và một tấm ảnh mờ nhòe: ông Bảy trẻ tuổi đứng cạnh một người đàn ông trạc 30 – gương mặt… giống hệt Trần Nhật Khánh.

Sự thật được phơi bày

Từ tấm ảnh, cán bộ xã lần lại hồ sơ. Không ngờ phát hiện: Trần Nhật Khánh chính là con trai ruột của ông Bảy. Năm xưa, Khánh bị bắt vì liên quan tới một đường dây buôn người, rồi mất tích trong khi bị dẫn giải ra tòa – không ai biết sống chết ra sao.

Ông Bảy đã tự nguyện xin làm gác nghĩa trang ngay sau khi vụ việc ấy khép lại. Suốt 20 năm, ông lặng lẽ theo dõi, lần từng bia mộ, tra từng người được mai táng. Có vẻ ông phát hiện ra điều gì đó kinh hoàng: một đường dây tráo xác tinh vi, sử dụng nghĩa trang làm nơi tráo đổi, hợp thức hóa hồ sơ người mất – rồi buôn người dưới vỏ bọc “đã chôn cất”.

Tang lễ ông Bảy được tổ chức đơn sơ bên mép nghĩa trang. Chòi gác của ông được giữ nguyên, không ai dám vào.

Một tuần sau, một thanh niên tên Cường – cháu họ ông Bảy – quyết định vào tiếp quản công việc gác đêm, như để nối lại những manh mối dở dang.

Đêm đầu tiên, lúc gần 3 giờ sáng, ngọn đèn chòi bỗng tắt phụt.

Sáng hôm sau, người ta thấy tấm bảng trước chòi có thêm một dòng chữ mới, bằng phấn trắng:

“CÒN 15 NGƯỜI CHƯA ĐI. ĐỪNG ĐỂ HỌ BIẾN MẤT.”