Người phụ nữ chở r:ác bị vương vãi khắp đường, ai đi qua cũng ch:ê h;ôi th:ối, chỉ có duy nhất 1 chàng trai đi xe Mercedes 10 tỷ xuống giúp.

 


Trời vừa hửng sáng, con phố nhỏ vốn vắng vẻ nay trở nên ồn ào khác thường. Giữa lòng đường, một chiếc xe rác lật nghiêng. Rác văng tung tóe, tràn ra như cơn lũ: túi ni-lông, hộp cơm thiu, xương cá, mùi nước rỉ đen kịt chảy thành vệt dài trên mặt đường.

Người phụ nữ quần áo lấm lem đang loay hoay gom lại từng túi rác, tay trầy xước, mồ hôi túa ra trên gò má xạm nắng. Tên bà là Gái – dân trong xóm vẫn gọi là “bà Gái rác”.

— Trời ơi, bẩn không chịu nổi! – một cô gái đi giày cao gót bịt mũi, lùi ra xa.

— Hôi muốn ói! – một cậu học sinh phóng xe ngang qua, la lên.

— Làm gì thì làm nhanh đi, kẹt cả đường rồi!

Những câu nói như dao, cứa vào lòng người đàn bà đang cắm cúi bên đống rác. Nhưng bà Gái không nói gì. Không ai thấy bàn tay bà run lên từng chập. Không ai biết bà đã thức trắng đêm, vừa trông mẹ bệnh vừa tranh thủ gom rác thêm tuyến kiếm tiền mua thuốc.

Tiếng còi xe chói tai vang lên. Một chiếc Mercedes đen bóng, biển số nổi bật, dừng lại cách đống rác vài mét. Cửa xe mở ra. Mọi người nín thở. Một chàng trai bước xuống – trẻ, cao ráo, mặc áo sơ mi trắng và quần âu như bước ra từ quảng cáo.

— Là xe mười tỷ đấy… – ai đó thì thầm.

Tất cả chờ đợi anh ta cau mày, mắng mỏ hay lên xe đi lối khác. Nhưng không. Anh lặng lẽ bước đến bên bà Gái, cởi chiếc áo vest, xắn tay áo sơ mi, rồi cúi xuống gom từng túi rác, từng vỏ lon, từng mảnh vỡ.

Không ai kịp phản ứng. Chỉ có mùi rác vẫn nồng nặc, và hình ảnh kỳ lạ: chàng trai quý tộc cúi mình bên người đàn bà nhọc nhằn nhất phố.

— Cậu… cậu làm gì vậy? – bà Gái lắp bắp.

— Giúp cô một tay. Cô không thể làm một mình được đâu. – Giọng anh nhẹ nhàng, không một chút gượng gạo.

Một người phụ nữ lẩm bẩm:

— Ờ… hay mình cũng giúp…

Chỉ vài phút sau, như một phản ứng dây chuyền, người qua đường bắt đầu bước xuống. Kẻ nhặt vỏ chai, người gom bao nilông, có người đi lấy găng tay và khẩu trang phát cho người khác.

Đến khi rác được gom lại gọn gàng, xe cứu hộ tới dựng lại chiếc xe rác, trời đã sáng rõ. Cô gái đi giày cao gót khi nãy tiến lại, dúi vào tay bà Gái chai nước lọc.

— Cháu xin lỗi vì hồi nãy nói nặng lời… Cô vất vả quá…

Bà Gái gật đầu, đôi mắt rưng rưng, không nói nổi câu nào.

Chàng trai lau tay bằng khăn ướt, mỉm cười:

— Cô đừng nghĩ ai cũng vô tâm. Đôi khi người ta chỉ cần một người bắt đầu đúng, là cả đám đông sẽ thay đổi.

— Cậu… là ai? – bà Gái hỏi khẽ.

Anh cười, bước về xe.

— Là con của người từng đi gom rác như cô.

Chiếc Mercedes lăn bánh, bỏ lại phía sau một con đường sạch sẽ và ánh mắt lặng thinh của bao người.


Tối đó, đoạn clip người đàn ông đi xe sang cúi nhặt rác lan truyền khắp mạng xã hội. Bình luận dậy sóng:

“Thật không tin nổi… mùi rác làm người ta thấy ghê, nhưng hành động của anh ấy làm người ta thấy xấu hổ.”

“Tôi từng khinh thường bà bán vé số đầu ngõ. Giờ tôi thấy mình rác hơn cả rác.”

“Làm người, quan trọng không phải là đi xe gì, mà là dừng xe khi ai đó cần mình.”

Bà Gái không dùng mạng xã hội, không biết clip ấy đã truyền cảm hứng cho hàng trăm người. Nhưng sáng hôm sau, khi bà đẩy xe ra đầu ngõ, có ba đứa nhỏ chạy theo phụ bà chất rác. Có người để sẵn chai nước suối trên thùng xe, kèm tờ giấy: “Cảm ơn cô đã giữ thành phố sạch hơn.”

Bà Gái mỉm cười. Lần đầu tiên sau nhiều năm, mùi rác không còn khiến bà tủi hổ nữa. Bởi bà biết, có một người từng lớn lên trong cái mùi ấy – và anh đã biến nó thành thứ khiến người khác biết cúi đầu… để làm người.