Bị con dâu đu/ổi khỏi nhà lúc nửa đêm, mẹ già gói ghém ra đi không một lời o/án t/rách và rồi 1 tháng sau đứa con bất hiếu bẽ bàng ch/ết chân trước cửa nhà khi nhìn thấy...
Nhưng từ ngày con trai lấy vợ, căn nhà ấm áp dần biến thành chỗ lạnh lẽo. Con dâu suốt ngày xỉa xói, chì chiết:
“Nhà này chật chội vì có bà đấy! Già rồi còn bày đặt chen chân vào việc của vợ chồng trẻ!”
Con trai thì nhu nhược, chỉ biết im lặng.
Cho đến một đêm mưa lạnh giữa mùa đông, bà bị dựng dậy lúc gần 1 giờ sáng. Cô con dâu lạnh lùng ném túi đồ xuống chân bà, gằn giọng:
“Đi luôn đêm nay cho tôi nhờ. Chứ ngày mai bà còn ở đây là tôi dọn đi!”
Bà Mão không nói một lời. Bà chỉ cúi xuống, tự tay gấp lại chiếc khăn tay cũ của chồng đã khuất, rồi lặng lẽ bước ra cổng. Không một ai tiễn. Không một ánh đèn sáng.
Một tháng sau.
Sáng sớm, trời chưa kịp nắng, con trai bà Mão vừa mở cửa ra thì bỗng chết chân ngay tại chỗ.
Trước mặt anh là một đoàn ô tô đen bóng đỗ kín con hẻm nhỏ. Từ xe bước xuống là một người đàn ông sang trọng, tay cầm sổ đỏ, phía sau là hàng chục nhân viên vận chuyển.
Trên cổng nhà, tấm biển đỏ vừa treo lên:
“Tài sản thuộc quyền sở hữu của bà Mão, theo di chúc đã công chứng ngày 01 tháng trước. Mọi người không liên quan vui lòng rời khỏi trước 12 giờ trưa hôm nay.”
Toàn thân anh ta run rẩy. Căn nhà mà vợ chồng anh từng coi như của riêng – chính là căn nhà đứng tên bà Mão từ đầu. Một tháng trước, ngay đêm bị đuổi đi, bà đã đến nhà một người cháu họ – là luật sư – và lập lại toàn bộ thủ tục sở hữu, chuẩn bị kế hoạch lấy lại tất cả.
Đúng 12 giờ trưa, vợ chồng anh ta cùng hai đứa con bị mời ra khỏi nhà với đúng 3 vali. Căn nhà từng lạnh lùng tống bà già ra đường, giờ trở thành của người khác.
Và không ai biết: bà Mão đang ngồi trong căn phòng ấm áp của cháu họ, uống trà, nhìn qua camera mà bình thản nói một câu:
“Đời này, tôi không cần con phải báo hiếu… tôi chỉ không muốn con sống bất nhân mà vẫn nghĩ mình đúng.”