Con trai ơi, con dâu ơi, cháu nội ơi, về nhà đi các con, ở dưới đấy lạnh lắm, ai nấu cơm cho các con ăn...

 


Chiều xuống. Mặt trời đỏ ối như vết thương chưa kịp lành rỉ máu trên đường chân trời. Biển vẫn xô vào bờ từng đợt sóng trắng, ầm ào như tiếng lòng ai đó đang quặn thắt.

Một bà mẹ già, lưng đã còng, tay run run bấu lấy mép áo, đôi chân gầy guộc lội ra sát bãi cát ẩm lạnh, nơi biển mênh mông trước mắt như nuốt chửng cả thế gian.

Bà gọi.

Giọng khản đặc, nhưng vẫn chan chứa bao yêu thương:

“Con trai ơi… Con dâu ơi… Cháu nội ơi… Về nhà đi các con… Ở dưới đấy lạnh lắm… Ai nấu cơm cho các con ăn… Ai ru cháu ngủ bây giờ hả con…?”

Gió biển thổi tung mái tóc bạc trắng như mây của bà. Nước mắt không rơi nữa, vì hình như bà đã khóc cạn từ những ngày đầu biết tin con tàu mất tích giữa đại dương xanh lạnh giá.

Người ta bảo: “Không còn hy vọng đâu mẹ ơi.”

Nhưng bà không tin.

Mỗi ngày, bà vẫn ra biển.

Mỗi chiều, bà vẫn đứng ở đó.

Bà tin linh hồn các con mình còn nghe thấy tiếng mẹ gọi.

Bà tin, dù không còn trên đời, con trai, con dâu, đứa cháu nhỏ mới bi bô biết nói… vẫn cần hơi ấm của một mái nhà, một bữa cơm nóng, và một lời ru ngọt ngào.

Cát lạnh. Sóng bạc. Bà đứng lặng, dáng nhỏ bé như sắp hòa tan vào biển cả.

Bà đưa tay vuốt lên ngực, nơi trái tim già nua vẫn đau nhói:

“Mẹ mang áo ấm cho các con đây… Mẹ nấu canh rau, món con thích nhất đấy… Đừng chơi xa nữa, về đi con ơi…”

Biển không trả lời. Chỉ có những con sóng, như những cái ôm lạnh lẽo, mải miết vỗ về đôi chân đã mỏi của người mẹ chờ con, chờ cháu… mãi không về.