Chồng qua đời, thế nhưng tôi vẫn không nỡ xóa face/book của anh ấy. Lúc rảnh rỗi, tôi thường lật lại những tin nhắn cũ để xem, coi như chút an ủi. Một đêm khuya, khi tôi đang ngủ mơ màng, màn hình điện thoại bỗng sáng lên, Tôi vô thức mở ra, không ngờ lại nhận được một tin nhắn từ chồng….
Chồng tôi, Mt cơn bão quét qua cuộc đời tôi, cuốn đi tất cả những bình yên, niềm vui và cả tương lai mà chúng tôi từng cùng nhau vẽ nên. Sau tang lễ, tôi thu dọn đồ đạc của anh, nhưng không tài nào xóa được tài khoản Facebook của Minh. Nó giống như một nơi lưu giữ ký ức cuối cùng về anh – những bức ảnh, dòng trạng thái, bình luận ngớ ngẩn, và cả những tin nhắn mà hai đứa từng nhắn qua lại.
Tôi vẫn sống trong căn nhà mà hai vợ chồng đã thuê trước khi anh mất. Mỗi góc nhỏ đều phảng phất bóng dáng của Minh: cái áo sơ mi anh thích mặc treo sau cánh cửa, cuốn sổ tay viết dở dang, thậm chí là đôi dép da đã cũ để ngay ngắn cạnh tủ giày. Ban đầu, tôi nghĩ mình nên dọn hết những thứ ấy đi để bắt đầu lại, nhưng rồi tôi không làm được. Có lẽ vì trong sâu thẳm, tôi vẫn hy vọng một ngày nào đó, khi mở cửa, anh sẽ lại bước vào và mỉm cười như chưa từng có tai nạn nào xảy ra.
Mỗi khi nhớ anh, tôi lại mở Facebook lên, kéo xuống những đoạn tin nhắn cũ. Có hôm tôi lẩm nhẩm đọc lại từng dòng như một người điên – những lời hỏi han, những lần cãi vã rồi làm lành. Anh hay dùng biểu tượng mặt cười nháy mắt, tôi luôn bảo anh rằng như thế trông thật nham nhở. Vậy mà giờ đây, mỗi lần thấy biểu tượng đó, tim tôi như bị ai bóp nghẹt.
Đêm đó, trời mưa lớn. Ngoài trời gió rít từng cơn khiến cửa sổ rung lên bần bật. Tôi chật vật mãi mới ngủ được. Khoảng 2 giờ sáng, màn hình điện thoại bất ngờ sáng lên. Tôi thường để chế độ im lặng khi ngủ, nên ánh sáng ấy chính là thứ đánh thức tôi. Mắt nhắm mắt mở, tôi cầm điện thoại lên. Một tin nhắn Messenger hiện ra:
“Em ngủ chưa?”
Người gửi: Minh.
Tôi cứng người. Trong một khoảnh khắc, tôi nghĩ mình đang nằm mơ. Tôi dụi mắt, nhìn lại. Tin nhắn vẫn ở đó, với cái tên và ảnh đại diện quen thuộc.
Tôi đặt điện thoại xuống, cố trấn tĩnh. “Có lẽ ai đó vào được tài khoản của anh ấy”, tôi nghĩ. Nhưng rồi tôi nhớ ra – tôi là người duy nhất biết mật khẩu tài khoản Facebook của Minh. Sau khi anh mất, tôi đăng nhập để bật chế độ tưởng niệm, nhưng rồi lại để nguyên, không đổi gì cả.
Lòng bàn tay tôi bắt đầu đổ mồ hôi. Tôi run rẩy trả lời:
“Anh là ai? Tại sao lại dùng tài khoản này?”
Tin nhắn được “đã xem”, nhưng không có hồi âm. Tôi nằm thao thức suốt đêm, nỗi sợ đan xen với sự tò mò.
Sáng hôm sau, tôi đem chuyện kể cho Trang – bạn thân nhất của tôi. Trang là kiểu người thực tế, không tin vào tâm linh.
— “Chắc có người hack. Mà mày cũng kỳ, sao không xóa tài khoản đi, giữ làm gì cho đau lòng?”
Tôi chỉ im lặng. Tôi không muốn xóa. Tôi cần nó, như một sợi dây mỏng manh nối tôi với Minh.
Ba ngày sau, lại một tin nhắn mới:
“Em còn nhớ hôm ở Đà Lạt không? Cái hôm em ngã xuống suối ấy.”
Tôi cảm thấy lạnh sống lưng. Chuyện này không ai biết ngoài tôi và Minh. Đó là một chuyến đi hai năm trước, chúng tôi cắm trại bên bờ suối. Tôi trượt chân ngã, ướt hết người, còn Minh thì cười ngặt nghẽo rồi ôm tôi lau khô từng chút một. Không có ảnh, không ai kể lại. Vậy thì ai đang nhắn tin cho tôi?
Tôi lại nhắn:
“Anh là ai? Nếu anh đùa giỡn, xin dừng lại. Tôi đã mất chồng, xin đừng làm tôi thêm đau.”
Lần này, có hồi âm gần như ngay lập tức:
“Anh không đùa. Là anh đây, Minh. Anh nhớ em.”
Tôi bật khóc. Nhưng lý trí vẫn còn. Không thể nào. Người chết không thể nhắn tin. Tôi nghĩ đến việc báo Facebook hoặc đổi mật khẩu, nhưng lòng lại không nỡ. Một phần trong tôi muốn tin… là thật.
Từ hôm đó, gần như đêm nào tôi cũng nhận được một tin nhắn. Không nhiều, đôi khi chỉ là một dòng ngắn ngủi:
“Em ăn gì chưa?”
“Nhớ đừng để hoa ngoài ban công héo.”
“Anh thích mái tóc em buộc cao hơn.”
Toàn là những điều nhỏ nhặt, thân quen, y như lúc anh còn sống. Có đêm, tôi lặng lẽ nhắn lại:
“Nếu thật sự là anh… hãy nói cho em biết mật khẩu mà chỉ hai ta biết.”
Tôi chờ. Một lát sau, tin nhắn đến:
“B612Minh❤️Hà”
Tôi chết lặng. Đó là mật khẩu cũ của tài khoản ngân hàng chung hai đứa – chỉ hai người biết. Tôi chưa bao giờ ghi lại ở đâu.
Tim tôi đập loạn. Không thể là ai khác. Là Minh… thật sự là Minh sao?
Tôi bắt đầu tin. Và cũng bắt đầu sống khác.
Tôi dọn lại nhà, lau sạch mọi thứ, chăm sóc chậu cây anh từng thích. Tôi không còn ngồi khóc mỗi tối. Thay vào đó, tôi nhắn tin với Minh. Dù anh không nói gì nhiều, nhưng sự hiện diện ấy khiến tôi cảm thấy mình không cô độc.