“Dừng xe lại” cô bé r/ách r/ưới chặn đầu xe tỷ phú hét lên “đừng lái tiếp nếu không chú sẽ ch/ế/t…”

 

“Chú ơi, đừng đi tiếp… chú sẽ chết đó!” – câu nói ấy vang lên giữa cơn mưa lất phất, như xé toạc bầu không khí ồn ào của thành phố.

Từng giọt mưa rơi trên kính  xe, làm nhòe ánh đèn đường và vệt đỏ cam nhấp nháy phía trước. Chiếc Mercedes S-Class màu đen lướt chậm giữa dòng xe ken đặc, còi xe inh ỏi như một bản hòa âm hỗn loạn.

Trong xe, Trần Khải – 35 tuổi, Tổng Giám đốc chuỗi khách sạn 5 sao Luia – đang sốt ruột nhìn đồng hồ. 18:23. Chỉ còn 7 phút nữa đến cuộc họp cổ đông quan trọng nhất năm – nơi anh sẽ chính thức được công bố là Chủ tịch Tập đoàn. Một cột mốc đưa tên tuổi anh vươn tầm quốc tế.

“Chú Khải, phía trước kẹt xe, em rẽ qua ngõ bên kia nha.” – tài xế Linh nói.

“Không, đi thẳng! Giao lộ kia gần hơn.” – Khải đáp dứt khoát.

Nhưng ngay khi xe vừa chớm vào giao lộ Nguyễn Đình Chiểu thì rầm! – một cú va mạnh khiến chiếc xe khựng lại. Cả Khải và Linh giật mình.

Linh hoảng hốt đạp thắng. “Có người lao ra…!”

Khải ngẩng lên – qua lớp kính mưa là hình ảnh một bé gái khoảng tám tuổi, quần áo cũ kỹ ướt sũng, bùn đất dính đầy, đứng chắn ngay đầu xe. Cô bé dang hai tay, mắt hoảng loạn, tóc rối bết vào mặt, đôi chân run rẩy nhưng kiên quyết không nhúc nhích.

Khải tức giận mở cửa xe, giận dữ quát lớn: “Con bé này làm gì vậy? Muốn ăn vạ hả?”

Nhưng bé gái không xin tiền, không khóc, chỉ run rẩy nói đúng một câu:

“Chú ơi… đừng đi tiếp… chú sẽ chết đó…”

Khải sững lại. Cô bé cứ đứng như tượng, lặp lại từng lời như van xin.

Anh quay sang tài xế: “Gọi bảo vệ, gọi công an phường đến đưa nó đi! Không có thời gian cho trò mê tín này.”

Linh lắp bắp: “Nhưng… anh Khải, em thấy nó sợ thật, không giống giỡn đâu…”

Cơn mưa mỗi lúc một lớn, áo vest của Khải ướt sũng, tóc rối bù trong gió. Anh không thể để một đứa bé vô danh phá hỏng cơ hội Chủ tịch mà anh đã mất 10 năm phấn đấu. Anh gạt hết mê tín, bước đến định kéo bé gái ra.

Nhưng đúng lúc đó, giọng cô bé bật lên nghẹn ngào:

“Nếu chú đi… sẽ có xe đâm… máu chảy đầy đường… cháu thấy rồi… rõ lắm…”

Không khóc, nhưng nước mắt cô bé tuôn dài, mắt mở trừng trừng.
Một cơn lạnh chạy dọc sống lưng Khải. Anh sững lại. Đôi mắt sâu hoắm, đen láy của cô bé không giống như đang nói dối.

Người đi đường bắt đầu tụ lại, xì xào:

“Nhỏ này kỳ quá…”
“Không giống lừa đảo… tao thấy nó sợ thật…”

Khải rối trí. Anh luôn sống lý trí, không tin tâm linh, không tin số mệnh – chỉ tin chính mình. Nhưng lần này, trái tim anh đập loạn.

Và rồi… điện thoại đổ chuông.

Đầu dây bên kia, giọng đối tác hoảng loạn:
“Khải! Đừng tới tòa nhà! Tầng hầm vừa phát nổ, khí ga rò rỉ. Phòng họp cháy rồi, cảnh sát đang phong tỏa hiện trường!”