Thương cô gái ướt mưa trên đèo Hải Vân, anh tài xế cho đi nhờ và 5 phút sau t/ai h/ọa ập đến …

 

Đêm nay, cơn mưa như trút nước đổ xuống đèo Hải Vân. Gió rít lên từng cơn, len lỏi qua những khe núi, tạo thành những âm thanh rờn rợn. Con đường ngoằn ngoèo, trơn trượt, ẩn hiện trong màn nước dày đặc. Huy – một tài xế xe tải dày dạn kinh nghiệm – lặng lẽ siết chặt vô lăng, tập trung cao độ. Anh đã lái xe qua cung đường này không biết bao nhiêu lần, thuộc từng khúc cua nguy hiểm. Nhưng đêm nay, có điều gì đó không bình thường.

Giữa cơn mưa xối xả, ánh đèn xe tải của anh bất chợt chiếu rọi vào một bóng dáng nhỏ bé bên lề đường. Một cô gái đứng chơ vơ, mái tóc dài ướt sũng bết lại trên khuôn mặt tái nhợt. Cô vẫy tay cuống quýt, như đang cầu cứu.

Huy lập tức cảnh giác. Đã từng nghe nhiều chuyện về những vụ dàn cảnh cướp trên đèo vắng, anh chần chừ, mắt đảo nhanh quan sát xung quanh. Không có ai khác. Chỉ có bóng đêm, mưa và gió. Trái tim anh đập mạnh, giằng co giữa sự nghi ngờ và lòng trắc ẩn. Nhưng rồi, không đành lòng bỏ mặc cô gái trong thời tiết khắc nghiệt này, anh hạ kính xe, lên tiếng:

— Cô làm gì ở đây giờ này? Mưa lớn thế này mà đứng giữa đường nguy hiểm lắm!

Cô gái run rẩy bước lại gần, giọng nói đứt quãng vì lạnh và sợ hãi:

— Anh ơi, làm ơn giúp em… Xe máy của em bị hỏng. Em… không biết phải làm sao…

Huy nhìn cô kỹ hơn. Chiếc áo khoác mỏng trên người cô gần như đã sũng nước, đôi tay run lên bần bật. Ánh mắt cô hoảng loạn nhưng cũng ánh lên chút hy vọng mong manh. Huy thở dài, cuối cùng mở cửa xe.

— Lên xe đi! Nhưng tôi nói trước, tôi không muốn gặp rắc rối đâu đấy!

Cô gái mỉm cười yếu ớt, vội vàng trèo lên xe, ngồi co ro một góc. Huy lấy một chiếc khăn nhỏ đưa cho cô.

— Lau người đi, kẻo ốm.

— Cảm ơn anh…

Chiếc xe tiếp tục lăn bánh. Không gian bên trong cabin trở nên yên lặng, chỉ còn tiếng mưa đập vào kính xe. Nhưng sự bất an vẫn không rời khỏi tâm trí Huy. Anh cảm thấy có gì đó không ổn…

Đột nhiên, ánh đèn pha từ phía sau rọi đến, khiến Huy nheo mắt nhìn qua gương chiếu hậu. Một chiếc xe máy đang bám sát đuôi xe tải của anh. Kỳ lạ là nó không vượt lên, cũng không tụt lại, cứ giữ khoảng cách như đang theo dõi.

Anh liếc nhanh sang cô gái:

— Cô chắc chắn không đi cùng ai chứ? Cái xe máy đó… tôi nghĩ họ đang bám theo chúng ta!

Cô gái giật mình quay đầu nhìn ra sau. Ánh mắt cô ánh lên sự hoảng sợ, nhưng cô vội lắc đầu:

— Không… Em không quen ai cả… Em không biết họ là ai!

Huy cảm nhận rõ sự lo lắng trong giọng nói của cô, nhưng anh cũng nhận ra sự thiếu thành thật. Tuy nhiên, lúc này không có thời gian để chất vấn.

Chiếc xe máy bất ngờ tăng tốc, áp sát bên hông xe tải. Một trong hai người đàn ông trên xe hét lớn:

— Dừng xe! Mở cửa ra!

Huy lập tức siết chặt vô lăng. Đầu óc anh nhanh chóng phân tích tình hình. Đường đèo trơn trượt, xe tải nặng nề, nếu dừng lại, anh và cô gái có thể gặp nguy hiểm. Nhưng nếu tiếp tục chạy, bọn chúng chắc chắn sẽ không từ bỏ.

— Nói thật đi! Họ là ai?

Cô gái cắn môi, nước mắt lăn dài:

— Họ… họ là người của một băng nhóm! Em biết một số chuyện của họ… và họ muốn giết em! Làm ơn, anh đừng dừng xe!

Ngay lúc đó, chiếc xe máy vọt lên trước đầu xe tải, chặn đường. Huy buộc phải phanh gấp, khiến hàng hóa trên thùng xe rung lắc dữ dội. Hai gã đàn ông nhảy xuống xe, tiến lại gần. Một tên cầm theo thanh sắt dài, đập mạnh vào cửa xe tải.

— Mở cửa! Chúng ta chỉ muốn nói chuyện!

Mai – cô gái bên cạnh – hoảng sợ bấu chặt lấy tay Huy, giọng lắp bắp:

— Anh đừng mở cửa! Họ sẽ giết em!

Huy đảo mắt nhanh qua tình hình. Nếu không thoát ra ngay, anh và Mai có thể mất mạng. Anh hét lớn:

— Tôi đã gọi cảnh sát rồi! Nếu các anh muốn nói chuyện, cứ chờ họ đến!

Hai gã đàn ông thoáng lúng túng. Huy nhân cơ hội đó, đạp mạnh chân ga, chiếc xe tải lao nhanh qua khe hẹp giữa vách núi và xe máy. Tiếng còi xe vang vọng trong đêm, xé toạc màn mưa.

Nhưng bọn chúng không bỏ cuộc. Từ phía sau, ánh đèn pha của một chiếc xe máy khác lại rọi tới. Huy nghiến răng:

— Chết tiệt! Chúng lì thật!

Mai run rẩy, bàn tay bấu chặt vào ghế:

— Họ sẽ không dừng lại đâu!

Huy nheo mắt, phía trước anh thấy một biển báo: “Chốt kiểm lâm – 3km”. Anh hạ quyết tâm:

— Chúng ta phải đến đó!

Nhưng trước khi kịp thực hiện kế hoạch, một chiếc xe bán tải bất ngờ lao ra chắn đường. Cánh cửa xe mở, hai người đàn ông bước xuống, một trong số đó cầm súng.

— Xuống xe!

Huy biết mình không thể để chuyện này kết thúc ở đây. Anh nói nhỏ với Mai:

— Khi tôi ra hiệu, cúi xuống và giữ chặt lấy bất cứ thứ gì có thể!

Cô gật đầu.

Huy đột ngột đạp ga! Chiếc xe tải rú lên, lao thẳng về phía chiếc xe bán tải. Hai gã đàn ông hoảng hốt nhảy sang một bên. Một tiếng “RẦM” vang lên khi xe tải va chạm nhẹ, đẩy chiếc xe chắn đường sang một bên.

Bọn chúng nổ súng! Kính chiếu hậu vỡ vụn! Mai hét lên kinh hãi. Nhưng Huy không dừng lại. Anh tiếp tục lao về phía chốt kiểm lâm, nơi ánh đèn le lói trong màn mưa.

Ngay khi xe tải dừng trước cửa chốt kiểm lâm, nhóm kiểm lâm vội vã chạy ra. Bọn tội phạm nhận ra đã mất lợi thế, vội vã tháo chạy.

Cảnh sát nhanh chóng được huy động. Cuối cùng, những kẻ truy đuổi cũng bị bắt gọn.

Mai ngồi bệt xuống đất, thở hổn hển. Huy đứng bên cạnh, nhìn cô với ánh mắt nhẹ nhõm.

— Cảm ơn anh… Nếu không có anh, em không biết chuyện gì sẽ xảy ra…

Huy mỉm cười:

— Quan trọng là em đã an toàn.

Ngoài kia, cơn mưa đã ngớt. Bình minh dần ló rạng trên bầu trời, xóa tan bóng tối của một đêm kinh hoàng…