Chồng Tôi Ngoại Tình Rồi - Chương 02

 Thậm chí, bây giờ người phụ nữ kia còn có cả con.


Khi nhìn thấy những dòng tin nhắn kia, trái tim suýt nữa thì vỡ tan thành từng mảnh. Xung quanh viền mắt đã trở nên nóng ấm từ bao giờ cũng không hay.
Bỗng, điện thoại anh reo lên, và đó chính là số điện thoại của cô hàng xóm nọ. Mặc dù chồng tôi không lưu số của cô ta, thế nhưng dãy số kia tôi đã học thuộc lòng từ bao giờ.
Rất nhiều lần tôi vào trang cá nhân trên facebook của cô ta để xem những tấm ảnh cô ta đăng lên. Khi thì là tấm ảnh cô ta đang tựa vào vai một người đàn ông, có khi lại ngồi trên xế hộp nắm tay nhau. Cũng có khi là hình ảnh cô ta chỉ che một chiếc chăn trên người, và người đàn ông chung chăn gối kia được chụp từ *** trở lên. Tuy nhiên, sao tôi có thể lầm được đây? Đây chính là chồng của tôi – người đầu ấp tay gối với tôi gần mười năm trời, cho dù chỉ là bóng lưng thôi tôi cũng nhận ra anh, huống chi là các tấm ảnh này?

Mới đây, cô ta lại đăng một tấm ảnh lên trang cá nhân, đó chính là chiếc que thử thai đã hai vạch. Bên cạnh đó, trạng thái mà cô ta đính kèm là: “Chào mừng con đến với thế giới của mẹ. Ba và mẹ yêu con.”
Chồng tôi đã bước vào để nghe máy. Điệu bộ anh cực kỳ gấp gáp, hình như rất sợ tôi phát hiện ra điều gì đó. Anh chạy vào nhà vệ sinh, vặn nước thật lớn, cố gắng điều chỉnh âm thanh thật nhỏ để không ai nghe thấy.
Nội dung của cuộc trò chuyện kia là gì thì dùng đầu gối tôi cũng thừa biết.
Vài phút sau, anh bước nhanh ra ngoài, anh hướng mắt về phía tôi đang thản nhiên ấn điện thoại, sau đó lại hôn lên trán tôi, bảo: “Công ty anh có việc, anh phải đi công tác. Em ngủ sớm nhé.”
“Ừ, anh đi đi.”
Bàn tay ở dưới chăn của tôi co lại, những móng tay đâm vào *** tạo thành những cơn đau truyền đến đại não. Kìm nén cảm giác muốn nôn hết mọi thứ ra ngoài, tôi thản nhiên tạm biệt anh.
Cánh cửa phòng khép lại, cũng là lúc tôi sợ hãi ôm lấy hai bả vai của mình. Tôi muốn ly hôn, rất muốn ly hôn. Nhưng tôi không được phép trở về nhà, bởi vì cha mẹ tôi sẽ đánh tôi c.hết, hệt như cách họ ép c.hết em gái tôi vì không nghe lời mình.
Tôi cầm theo con dạo gọi trái cây, bước vào nhà tắm rồi rạch mạnh một nhát vào đù* trong của mình. Chỉ có như thế tôi mới bình tĩnh hơn, ít ra vết thương ngoài thể xác sẽ vơi đi vết thương trong tâm hồn.
(…)
Số lần chồng tôi đi công tác ngày càng nhiều hơn.
Có hôm, anh còn đi cả tuần mới trở về. Khi trở về thì lại vội vàng rời đi, chẳng có lấy một lời tạm biệt với tôi.
Hôm nay, anh trở về nhà.
Vừa nhìn thấy tôi đang loay hoay trong bếp, anh đã đi bước đến để ôm tôi vào lòng. Anh gục mặt vào vai tôi, thì thào: “Vợ ơi, anh mệt quá. Công ty cứ giao việc cho anh mãi khiến anh không thể ở bên em được, chắc em buồn anh lắm…”
Tôi nói: “Không sao, em quen rồi.”
Anh chạm Ng'n t vào cằm tôi, có vẻ như muốn đặt trên môi tôi một nụ hôn. Nhưng hôm nay, tôi chủ động tránh né, từ chối anh: “Em đang nấu cơm.”
Anh cũng bất ngờ trước sự né tránh của tôi. Bằng chứng là ánh mắt ấy có vẻ bất ngờ lắm. Mà, chồng tôi rất nhanh đã thu lại biểu cảm kia. Anh rời khỏi người tôi, bảo: “Anh đi thay đồ.”
Tôi gật đầu, không đáp lời anh.
Bữa cơm của chúng tôi hôm nay rất khác. Anh chủ động gắp thức ăn cho tôi, sau đó còn vào bếp để rửa chén. Tôi chống cằm, ngồi ở bàn ăn, hỏi: “Hôm nay anh có gì vui à?”
Anh cười: “Vì anh muốn làm chút gì đó cho em.”
Trong chốc lát, tôi đã nghĩ rằng anh vẫn là anh của ngày ấy, ngày chúng tôi còn yêu nhau. Vì một nụ cười của tôi, anh sẵn sàng bất chấp tất cả. Anh có thể chạy từ quận 7 sang Tân Phú chỉ để mua một món ăn tôi thích. Khi đó, tôi tin anh đã yêu tôi thật lòng.
Tuy nhiên, tôi lầm rồi.
Anh ngồi cạnh tôi, mà con tim ấy đã đầy toan tính. Anh xoa P0'p từng đầu Ng'n t cho tôi, lúc sau lại thở dài.
“Công ty anh đang khó khăn quá, anh không biết phải làm sao nữa em à. Dịch bệnh mãi, không biết bao giờ mới khá hơn.”
Đoạn, anh nhìn tôi chằm chằm, mím môi rồi bật ra âm thanh: “Thanh, có phải em vẫn còn tiền tiết kiệm không?”
“Em cho anh mượn ba trăm triệu nhé?”