5 năm trời chung sống, chồng cứ phản ứng thế này mỗi khi làm "chuyện ấy" bảo sao mà tôi chẳng ngán anh tới tận cổ

 

5 năm trời chung sống, chồng cứ phản ứng thế này mỗi khi làm "chuyện ấy" bảo sao mà tôi chẳng ngán anh tới tận cổ.


Lấy chồng để làm gì khi "chuyện ấy" có cũng như không?

Tôi lấy chồng đã được 5 năm. Anh tốt đẹp, hiền lành, làm nghề lương thiện, tiền kiếm không nhiều, đủ tiêu. Nhưng đấy không phải vấn đề, tôi vẫn chán chồng, vì anh hiền quá, hiền như khúc gỗ.

Mẹ tôi bảo lấy chồng hiền, dễ quản, còn hơn lấy gã vũ phu, gia trưởng, cưới về trèo lên đầu lên cổ mình ngồi, thích lên là đánh, chán thì bỏ. Tôi tin mẹ, tôi lấy anh hiền nhất trong các anh theo đuổi mình. Để rồi bây giờ, tôi như sống với một con robot. Anh quá hiền, quá khù khờ, những suy nghĩ hài hước, sâu xa, tâm lý anh không hề hiểu. Những chuyện đùa bậy khiến anh nhăn mặt như một nhà đạo đức học. Nhiều đêm, anh ngồi làm việc khuya, tôi mặc bộ váy ngủ khêu gợi chờ anh mà anh không một chút đoái hoài. Tôi khóc sưng mắt, anh cũng chỉ biết xin lỗi.

Tính tôi đa cảm, tôi thích những điều mới lạ, bị thu hút bởi những điều hấp dẫn. Tôi đối nghịch hoàn toàn với chồng. Bạn bè thường tìm đến tôi để xin lời khuyên cho hôn nhân, vì tôi hoạt ngôn, tôi trải đời, tôi là phụ nữ có đầu óc.

Nhưng thật khố;n n;ạn, khi tôi còn chẳng giải quyết được vấn đề của chính mình. Khi sống chung với một ông chồng lương thiện, “chuyện ấy", nói thật cũng chá;n ch;ết. Lấy nhau về rồi, tôi mới biết anh là trai tân, chưa bao giờ lê;n giư;ờn;g với ai. Ừ cũng không sao, từ từ sẽ giỏi. Hoá ra là chẳng bao giờ giỏi được. Anh làm “chuyện ấy" như trả bài cho cô giáo, hài lòng và thoả mãn như thể anh đã làm rất tốt. Trong khi tôi không hề cảm nhận được một chút đắm say, một chút khoái cảm nào.

Ngày qua ngày, chồng tôi nhạt nhẽo từ đời sống đến giường chiếu.

Rồi tôi ng;oại tì;nh, đó là một người đàn ông không đẹp bằng chồng tôi, nhưng cuốn hút. Anh ta khiến tôi cảm thấy muốn chinh phục, bị chinh phục. Anh ta l;à;m tì;n;h bằ;ng đa;m mê, không làm bằng nhiệm vụ. Anh ta tử tế với tôi, sưởi ấm tôi, khiến tôi có thể được thổn thức trong vòng tay anh mà trở về với bản ngã của một người đàn bà. Tôi nghĩ mình đang yêu mất rồi.

Nhưng anh ta vốn chỉ coi tôi như người tình, không hơn không kém. Vậy là rốt cục, tôi vẫn phải trở về nhà với ông chồng hiền khô chán ch;ết, và không thể có được người đàn ông thú vị kia. Tôi, thật là một người đàn bà thất bại trong tình cảm.

Tôi phải làm sao?