Ả bồ táo tợn định rút luôn ống thở của vợ để nhanh chóng được về sống với người chồng. Để rồi sau đó thì kinh hoàng...
Phòng bệnh tầng 8 của bệnh viện tư đêm ấy lạnh lẽo đến rợn người. Huệ nằm đó – người vợ gầy gò, tóc rụng, da tái nhợt – ống thở vẫn còn gắn chặt vào miệng. Cô đã chiến đấu với căn bệnh quái ác suốt hơn nửa năm.
Ở góc phòng, Tuấn – chồng cô – đứng nép bên cạnh một người phụ nữ khác: Thảo, người tình trẻ, son phấn, nước hoa nồng nặc át cả mùi thuốc sát trùng.
“Anh… cô ta sống thế này có khác gì thực vật đâu.” Thảo thì thầm, giọng khẽ như rắn rít.
“Em nói nhỏ thôi. Mẹ anh mà biết, bà giet anh mất.”
“Anh hèn quá, Tuấn ạ. Bao nhiêu năm rồi, anh không dám dứt. Em chán cảnh chờ đợi, chán phải làm kẻ thứ ba. Hay là…” – Thảo nhìn chằm chằm vào ống thở của Huệ, ánh mắt lóe lên tia ác độc – “để em giúp anh kết thúc cho nhanh.”
Tuấn sững người: “Cô điên à?”
“Điên gì? Chẳng phải anh từng nói, ‘nếu Huệ đi, anh sẽ cưới em’ sao?”
Cô ta bước lại gần, đôi găng tay y tế đã đeo sẵn. Tuấn toát mồ hôi, run rẩy không nói được lời nào.
Tiếng máy thở vẫn đều đặn: tích… tích… tích…
Thảo cười khẩy: “Anh không làm được, để em.”
Và rồi — soạt! — ống thở bị rút ra. Huệ giật mạnh, mặt tím tái.
Tuấn hoảng hốt: “Trời ơi, Thảo! Cô làm cái gì vậy!”
“Làm điều anh muốn mà thôi!”
Cánh cửa bật mở. Một giọng nói rắn như thép vang lên: “Cô vừa làm gì con dâu tôi đấy?”
Mẹ Tuấn – bà Nga, một người phụ nữ từng hiền lành, phúc hậu – đứng đó, mắt rực lửa. Trên tay bà vẫn còn cốc nước đang run run. Bà lao đến, giáng một cái tát như trời giáng vào mặt Thảo: “Cô nghĩ mạng người là trò đùa hả?”. Bà vừa gọi cấp cứu, vừa run run nắm tay Huệ: “Con ơi, cố lên, đừng bỏ mẹ. Mẹ còn chưa xin lỗi con đủ mà…”. Huệ yếu ớt mở mắt, một giọt nước mắt lăn ra từ khóe mi.
Hai giờ sau, bác sĩ bước ra, nói khẽ: “May mà đưa kịp, thêm vài phút nữa thì…”. Bà Nga gục xuống, vừa khóc vừa cảm ơn. Còn Thảo bị bảo vệ giữ lại, cả khu bệnh viện xôn xao. Bà Nga nhìn thẳng vào ả, giọng trầm lạnh: “Cô muốn ở bên con trai tôi à? Được thôi. Nhưng trước hết, cô sẽ phải sống với cái tội gi/ết người không thành này suốt đời.”.
Bà quay sang Tuấn, mắt đẫm nước: “Còn con, hôm nay mẹ chính thức từ mặt. Từ giờ, mẹ chỉ có một đứa con — là con dâu đang nằm kia. Vì nó mới là người phụ nữ có trái tim.”
